I. Nguyên lý đối thoại của Bakhtin và sự tiếp nhận ở Việt Nam
Mikhail Bakhtin, nhà triết học và lý luận văn học người Nga, đã phát triển khái niệm "nguyên lý đối thoại" – một lý thuyết quan trọng trong nghiên cứu văn học. Khác với quan niệm truyền thống về đối thoại chỉ đơn thuần là lời hỏi đáp, Bakhtin cho rằng đối thoại là bản chất của ngôn ngữ và tư tưởng, tồn tại trong mọi phát ngôn. Mỗi lời nói đều là một mắt xích trong chuỗi giao tiếp liên tục, mang dấu ấn của những lời nói trước đó và hướng đến sự hồi đáp từ người khác. Đối thoại không chỉ diễn ra giữa các cá nhân mà còn trong nội tâm mỗi người, giữa các ý thức, quan điểm khác nhau.
Ở Việt Nam, lý thuyết đối thoại của Bakhtin được đón nhận và vận dụng rộng rãi sau đổi mới, đặc biệt trong nghiên cứu tiểu thuyết. Sự xuất hiện của các bản dịch tác phẩm Bakhtin đã tạo tiền đề cho việc tiếp cận và phân tích văn học dưới góc nhìn mới. Các nhà nghiên cứu Việt Nam đã vận dụng nguyên lý đối thoại để phân tích các tác phẩm văn học, tìm hiểu sự tương tác giữa các giọng điệu, quan điểm, ý thức khác nhau trong tác phẩm. Việc nghiên cứu đối thoại trong văn học giúp làm sáng tỏ những tầng ý nghĩa sâu xa, những mâu thuẫn, xung đột tư tưởng được thể hiện trong tác phẩm.
II. Đối thoại trong tiểu thuyết Nguyễn Việt Hà Nội dung và nghệ thuật
Luận văn Thạc sĩ của Phan Thế Duy tập trung phân tích tiểu thuyết Nguyễn Việt Hà, cụ thể là hai tác phẩm "Cơ hội của Chúa" và "Khải huyền muộn", dưới lăng kính nguyên lý đối thoại. Theo đó, đối thoại được thể hiện ở cả nội dung và hình thức nghệ thuật. Về nội dung, tiểu thuyết Nguyễn Việt Hà chứa đựng những đối thoại về quan niệm nghệ thuật, hành trình sáng tạo, giá trị truyền thống, đức tin tôn giáo, quan niệm về nhân vật. Ví dụ, trong "Cơ hội của Chúa", ta thấy cuộc đối thoại nội tâm của nhân vật về vai trò của nhà văn, về sự thật và hư cấu trong văn chương. Tác phẩm cũng đặt ra những câu hỏi về tôn giáo, về sự tồn tại của Chúa trong xã hội hiện đại.
Về hình thức nghệ thuật, Nguyễn Việt Hà sử dụng nhiều thủ pháp để tạo nên tính đa thanh và đối thoại trong tác phẩm. Điểm nhìn nhân vật đa dạng, không gian và thời gian chồng chéo, kết cấu lồng ghép, ngôn ngữ giàu tính giễu nhại và triết lý... tất cả góp phần tạo nên sự đối thoại giữa các tầng ý nghĩa, giữa tác giả và nhân vật, giữa tác phẩm và người đọc. Ví dụ, việc sử dụng nhiều giọng điệu khác nhau, từ mỉa mai, bỡn cợt đến suy tư, triết lý, tạo ra sự đa thanh trong lời kể, khiến người đọc phải chủ động tham gia vào quá trình giải mã ý nghĩa.
III. Đóng góp của luận văn và hạn chế
Luận văn của Phan Thế Duy có đóng góp đáng kể trong việc nghiên cứu tiểu thuyết Nguyễn Việt Hà. Việc vận dụng nguyên lý đối thoại của Bakhtin đã mở ra một hướng tiếp cận mới, giúp làm sáng tỏ những tầng ý nghĩa sâu xa trong tác phẩm của Nguyễn Việt Hà. Luận văn đã phân tích chi tiết các hình thức đối thoại được thể hiện trong tiểu thuyết, từ đối thoại nội tâm của nhân vật đến đối thoại giữa các giọng điệu, quan điểm khác nhau. Qua đó, luận văn khẳng định tính cách tân và giá trị nghệ thuật độc đáo của tiểu thuyết Nguyễn Việt Hà. Việc luận văn chỉ tập trung vào hai tác phẩm "Cơ hội của Chúa" và "Khải huyền muộn" cũng là một điểm mạnh, cho phép đi sâu phân tích và làm rõ vấn đề nghiên cứu.
Tuy nhiên, luận văn cũng còn một số hạn chế. Việc khảo sát các nghiên cứu trước đó về Nguyễn Việt Hà chưa thực sự đầy đủ và toàn diện. Ngoài ra, luận văn chưa đề cập nhiều đến bối cảnh xã hội, văn hóa ảnh hưởng đến sự hình thành tư duy nghệ thuật của Nguyễn Việt Hà. Việc so sánh, đối chiếu với các tác giả khác cùng thời cũng còn hạn chế, khiến cho việc đánh giá vị trí và đóng góp của Nguyễn Việt Hà trong dòng chảy văn học chưa thực sự thuyết phục.