Đặc Điểm Dịch Tễ Học Và Thực Hành Phòng Ngừa Bệnh Tay Chân Miệng Tại Gò Công, Tiền Giang

Chuyên ngành

Y Tế Công Cộng

Người đăng

Ẩn danh

2019

93
0
0

Phí lưu trữ

30.000 VNĐ

Tóm tắt

I. Tổng quan về Dịch tễ học Bệnh Tay Chân Miệng ở Gò Công

Bệnh tay chân miệng (TCM) là một bệnh truyền nhiễm phổ biến, đặc biệt ở trẻ em dưới 5 tuổi. Bệnh gây ra bởi các loại virus đường ruột, chủ yếu là Coxsackievirus A16 (CA16) và Enterovirus 71 (EV71). Dịch tễ học tay chân miệng có tính chất lây lan nhanh chóng, dễ gây thành dịch và là một vấn đề y tế công cộng đáng quan tâm. Tại Gò Công, Tiền Giang, tình hình tình hình dịch tay chân miệng Gò Công cũng diễn biến phức tạp, đòi hỏi sự quan tâm đặc biệt từ cộng đồng và ngành y tế. Việc nghiên cứu các đặc điểm dịch tễ học của bệnh là vô cùng quan trọng để đưa ra các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát hiệu quả, giảm thiểu nguy cơ lây lan và biến chứng nguy hiểm.

1.1. Lịch sử phát triển bệnh tay chân miệng Tiền Giang

Bệnh TCM được mô tả lần đầu tiên vào năm 1957 tại Canada. Sau đó, năm 1959, bệnh chính thức được đặt tên tại Anh. Cho đến năm 2003, bệnh TCM do EV71 mới được phát hiện và phân lập lần đầu tại thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam. Từ năm 2005-2010 số bệnh nhân có xu hướng gia tăng mạnh và gây tử vong ở nhiều tỉnh, thành phố trên cả nước. Nghiên cứu dịch tễ bệnh tay chân miệng có ý nghĩa quan trọng trong việc theo dõi sự thay đổi và phân bố của bệnh, từ đó đề xuất các giải pháp phòng ngừa và kiểm soát bệnh một cách hiệu quả. Việc nắm bắt lịch sử và diễn biến của bệnh giúp các nhà khoa học và các chuyên gia y tế có cái nhìn toàn diện hơn về bệnh TCM.

1.2. Tác nhân gây bệnh và phương thức lây truyền tay chân miệng Gò Công

Bệnh TCM gây ra do nhóm vi-rút đường ruột, trong đó có các vi-rút Coxsackies, Echo, Enterovirus 71 (EV71) và CA16. Bệnh lây truyền qua đường tiêu hóa: thức ăn, nước uống, bàn tay, đồ dùng cá nhân, đặc biệt là đồ chơi. Các yếu tố làm gia tăng sự lây truyền và bùng phát dịch bao gồm: mật độ dân số cao, sống chật chội, điều kiện vệ sinh kém, thiếu nhà vệ sinh, thiếu hoặc không có nước sạch phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày. Việc hiểu rõ về tác nhân gây bệnh và đường lây truyền là cơ sở quan trọng để xây dựng các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát bệnh hiệu quả. Từ đó, người dân có thể thực hiện các biện pháp vệ sinh cá nhân và môi trường, góp phần ngăn chặn sự lây lan của bệnh TCM.

II. Thách thức vấn đề về phòng chống tay chân miệng Tiền Giang

Mặc dù ngành y tế đã triển khai nhiều hoạt động phòng chống, tình hình dịch tễ học tay chân miệng Gò Công vẫn diễn biến phức tạp. Bệnh chưa có vắc-xin phòng bệnh và thuốc điều trị đặc hiệu. Các biện pháp phòng bệnh chủ yếu dựa vào vệ sinh cá nhân và cách ly, phụ thuộc vào thực hành của người chăm sóc. Nghiên cứu này nhằm làm rõ thực trạng phòng chống bệnh, tìm ra các yếu tố liên quan đến thực hành phòng ngừa và xử trí, từ đó đề xuất các giải pháp can thiệp phù hợp. Theo báo cáo của Trung tâm Y tế thị xã Gò Công, năm 2017 có 210 ca mắc, cao gấp 2,4 lần so với năm 2016. Điều này cho thấy sự cần thiết phải có những nghiên cứu sâu rộng hơn về bệnh TCM.

2.1. Sự phức tạp trong công tác phòng chống tay chân miệng

Việc phòng chống bệnh TCM gặp nhiều khó khăn do bệnh lây lan nhanh chóng, không có vắc-xin phòng bệnh và thuốc điều trị đặc hiệu. Các biện pháp phòng bệnh chủ yếu dựa vào vệ sinh cá nhân và cách ly, phụ thuộc vào thực hành của người chăm sóc. Tuy nhiên, nhiều người chăm sóc chưa có đầy đủ kiến thức và kỹ năng về phòng bệnh, dẫn đến hiệu quả phòng bệnh chưa cao. Ngoài ra, bệnh TCM có thể gây ra các biến chứng nguy hiểm, ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng của trẻ em. Do đó, cần có sự phối hợp chặt chẽ giữa ngành y tế, gia đình và cộng đồng trong công tác phòng chống bệnh TCM.

2.2. Thiếu hụt thông tin về thực hành phòng ngừa tay chân miệng ở trẻ

Tại thị xã Gò Công chưa có nhiều nghiên cứu về thực hành xử trí khi mắc bệnh TCM của người chăm sóc chính khi trẻ mắc bệnh. Câu hỏi đặt ra là đặc điểm bệnh TCM tại thị xã Gò Công như thế nào? Việc thực hành phòng ngừa và xử trí khi trẻ mắc bệnh tay chân miệng của người chăm sóc chính và các yếu tố nào liên quan tại đến thực trạng này? Cần có thêm thông tin về thực hành phòng ngừa bệnh TCM của người chăm sóc chính để có thể xây dựng các chương trình can thiệp hiệu quả.

III. Phương pháp Nghiên Cứu Dịch Tễ Tay Chân Miệng tại Gò Công

Nghiên cứu sử dụng phương pháp cắt ngang phân tích dựa trên dữ liệu từ 206 phiếu thông tin ca bệnh TCM và phỏng vấn 176 người chăm sóc chính của trẻ mắc bệnh năm 2017. Nghiên cứu tập trung vào mô tả đặc điểm dịch tễ học của bệnh, thực hành phòng ngừa và xử trí của người chăm sóc, và các yếu tố liên quan đến thực hành này. Các biến số nghiên cứu bao gồm đặc điểm nhân khẩu học, triệu chứng lâm sàng, tiền sử tiếp xúc, nguồn nước sử dụng, và thực hành vệ sinh. Các kết quả này là tiền đề quan trọng để đưa ra các giải pháp can thiệp phù hợp với tình hình thực tế.

3.1. Đối tượng và mẫu nghiên cứu tay chân miệng

Đối tượng nghiên cứu là các ca bệnh TCM được ghi nhận tại thị xã Gò Công năm 2017 và người chăm sóc chính của trẻ mắc bệnh. Mẫu nghiên cứu được chọn theo phương pháp thuận tiện, đảm bảo đại diện cho các nhóm đối tượng khác nhau. Việc chọn mẫu cẩn thận giúp đảm bảo tính chính xác và độ tin cậy của kết quả nghiên cứu. Từ đó, các kết quả nghiên cứu có thể được áp dụng rộng rãi trong công tác phòng chống bệnh TCM tại địa phương.

3.2. Công cụ và quy trình thu thập dữ liệu tay chân miệng

Công cụ thu thập dữ liệu bao gồm phiếu thông tin ca bệnh TCM và phiếu phỏng vấn người chăm sóc. Phiếu thông tin ca bệnh TCM được sử dụng để thu thập thông tin về triệu chứng lâm sàng, tiền sử tiếp xúc, và kết quả điều trị. Phiếu phỏng vấn người chăm sóc được sử dụng để thu thập thông tin về thực hành phòng ngừa và xử trí bệnh TCM. Quy trình thu thập dữ liệu được thực hiện theo đúng quy trình chuẩn, đảm bảo tính chính xác và đầy đủ của dữ liệu.

IV. Kết quả Nghiên Cứu Dịch Tễ Tay Chân Miệng ở Gò Công năm 2017

Kết quả nghiên cứu cho thấy bệnh TCM xuất hiện rải rác quanh năm, đỉnh điểm từ tháng 8 đến tháng 11. Các xã nông thôn có số mắc cao hơn so với các phường. Tỷ lệ trẻ nam mắc bệnh cao hơn trẻ nữ, và trẻ từ 1-2 tuổi chiếm phần lớn các ca bệnh. Triệu chứng chính bao gồm phỏng nước, sốt và loét miệng. Đa số các ca bệnh thuộc độ 1, nhưng nhiều trẻ được điều trị ở tuyến trung ương. Tỷ lệ thực hành phòng bệnh của người chăm sóc còn thấp, đặc biệt là rửa tay và vệ sinh ăn uống. Nghiên cứu cũng chỉ ra mối liên quan giữa một số đặc điểm của người chăm sóc và thực hành phòng bệnh.

4.1. Phân bố ca bệnh theo thời gian và địa điểm tay chân miệng

Bệnh TCM xuất hiện rải rác vào các tháng quanh năm và đỉnh bệnh vào tháng 8 đến tháng 11. Các xã khu vực nông thôn có số mắc cao hơn so với các phường. Điều này cho thấy sự cần thiết phải tăng cường công tác phòng chống bệnh TCM tại các khu vực nông thôn, đặc biệt là vào thời điểm bệnh có nguy cơ bùng phát cao. Việc phân bố ca bệnh theo thời gian và địa điểm giúp ngành y tế có thể chủ động triển khai các biện pháp phòng ngừa và kiểm soát bệnh một cách hiệu quả.

4.2. Đặc điểm triệu chứng và mức độ lâm sàng tay chân miệng Gò Công

Đặc điểm triệu chứng chính của trẻ khi mắc bệnh là: Có phỏng nước 100%, sốt 99% và loét miệng 19,4%; Vị trí phỏng nước chủ yếu ở tay 56,8%, ngoài ra ở chân chiếm 46,1%, ở mông chiếm 18,9% và ở đầu gối chiếm 17,5%; Triệu chứng kèm theo của bệnh TCM là chán ăn chiếm tỷ lệ 89,8%, mệt mỏi 42,2%, đau họng 22,3%. Mức độ lâm sàng khi điều trị chủ yếu là độ 1 chiếm 93,2%, tuy vậy 72,8% trẻ được điều trị ở tuyến trung ương. Việc nắm rõ các triệu chứng và mức độ lâm sàng của bệnh giúp bác sĩ có thể chẩn đoán và điều trị bệnh một cách kịp thời và hiệu quả.

4.3. Đánh giá thực hành phòng bệnh của người chăm sóc chính

Tỷ lệ thực hành phòng bệnh của người chăm sóc chính đạt là 36,4%. Trong đó xử lý phân đạt 89%, lau sàn nhà đạt 52,5%, rửa tay của người chăm sóc 8,5%, rửa tay cho trẻ 18,8%, vệ sinh ăn uống cho trẻ 17,6%. Thực hành xử trí khi trẻ mắc bệnh đạt 48%,trong đó: Cách ly, không cho tiếp xúc với trẻ khác là 66,5%, vệ sinh tay sau khi chăm sóc trẻ 63,6%; Vệ sinh đồ chơi/nơi trẻ đã tiếp xúc là 51,7% và có 61,3% thực hiện đúng thời gian cách ly nghỉ học. Kết quả đánh giá thực hành cho thấy tỷ lệ thực hành phòng bệnh của người chăm sóc còn thấp, đặc biệt là rửa tay và vệ sinh ăn uống.

V. Biện pháp phòng ngừa tay chân miệng hiệu quả cho cộng đồng

Dựa trên kết quả nghiên cứu, cần tăng cường tuyên truyền, giáo dục sức khỏe về bệnh TCM cho cộng đồng, đặc biệt là người chăm sóc trẻ. Chú trọng các biện pháp vệ sinh cá nhân, vệ sinh môi trường, và cách ly khi mắc bệnh. Đồng thời, cần có các chương trình can thiệp nhằm nâng cao thực hành phòng bệnh của người chăm sóc, đặc biệt là các biện pháp rửa tay và vệ sinh ăn uống. Cần sự phối hợp chặt chẽ giữa ngành y tế, gia đình và cộng đồng trong công tác phòng chống bệnh TCM.

5.1. Tăng cường giáo dục sức khỏe về bệnh tay chân miệng

Cần tăng cường tuyên truyền, giáo dục sức khỏe về bệnh TCM cho cộng đồng, đặc biệt là người chăm sóc trẻ. Các nội dung tuyên truyền cần tập trung vào các triệu chứng của bệnh, đường lây truyền, và các biện pháp phòng bệnh hiệu quả. Hình thức tuyên truyền cần đa dạng, phù hợp với từng nhóm đối tượng, như tờ rơi, áp phích, video clip, và các buổi nói chuyện trực tiếp. Việc nâng cao nhận thức về bệnh TCM là yếu tố quan trọng để người dân chủ động phòng ngừa bệnh cho bản thân và gia đình.

5.2. Cải thiện thực hành phòng bệnh và xử trí của người chăm sóc

Cần có các chương trình can thiệp nhằm nâng cao thực hành phòng bệnh của người chăm sóc, đặc biệt là các biện pháp rửa tay và vệ sinh ăn uống. Các chương trình can thiệp có thể bao gồm các buổi tập huấn, hướng dẫn thực hành, và cung cấp các vật dụng vệ sinh cần thiết. Đồng thời, cần theo dõi và đánh giá hiệu quả của các chương trình can thiệp để có thể điều chỉnh và cải thiện cho phù hợp. Việc cải thiện thực hành phòng bệnh của người chăm sóc là yếu tố then chốt để giảm thiểu nguy cơ lây lan bệnh TCM.

VI. Hướng phát triển và nghiên cứu tiếp theo về dịch tễ tay chân miệng

Nghiên cứu này là một đóng góp quan trọng vào việc hiểu rõ hơn về dịch tễ học tay chân miệng tại Gò Công, Tiền Giang. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều vấn đề cần được nghiên cứu sâu hơn, như xác định các chủng virus gây bệnh, đánh giá hiệu quả của các biện pháp can thiệp, và tìm hiểu các yếu tố nguy cơ gây bệnh. Các nghiên cứu tiếp theo cần tập trung vào các vấn đề này để có thể đưa ra các giải pháp phòng chống bệnh TCM hiệu quả hơn.

6.1. Nghiên cứu về chủng virus gây bệnh tay chân miệng Tiền Giang

Cần có các nghiên cứu về chủng virus gây bệnh TCM tại Gò Công, Tiền Giang để xác định các chủng virus phổ biến và đánh giá khả năng gây bệnh của từng chủng. Các nghiên cứu này có thể giúp dự đoán nguy cơ bùng phát dịch và lựa chọn các biện pháp phòng chống bệnh phù hợp. Việc xác định chủng virus gây bệnh cũng có thể giúp phát triển vắc-xin phòng bệnh TCM trong tương lai.

6.2. Đánh giá hiệu quả của các biện pháp can thiệp

Cần có các nghiên cứu đánh giá hiệu quả của các biện pháp can thiệp phòng chống bệnh TCM, như tuyên truyền giáo dục sức khỏe, cải thiện vệ sinh môi trường, và tiêm vắc-xin. Các nghiên cứu này có thể giúp xác định các biện pháp can thiệp hiệu quả và lựa chọn các biện pháp phù hợp để triển khai trên quy mô lớn. Việc đánh giá hiệu quả của các biện pháp can thiệp cũng có thể giúp tối ưu hóa nguồn lực và nâng cao hiệu quả của công tác phòng chống bệnh TCM.

23/05/2025

TÀI LIỆU LIÊN QUAN

Luận văn đặc điểm dịch tễ học và thực hành phòng ngừa xử trí khi trẻ mắc bệnh tay chân miệng của người chăm sóc chính tại thị xã gò công tỉnh tiền giang năm 2017
Bạn đang xem trước tài liệu : Luận văn đặc điểm dịch tễ học và thực hành phòng ngừa xử trí khi trẻ mắc bệnh tay chân miệng của người chăm sóc chính tại thị xã gò công tỉnh tiền giang năm 2017

Để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút

Tải xuống

Tài liệu "Nghiên Cứu Đặc Điểm Dịch Tễ Học Bệnh Tay Chân Miệng Tại Gò Công, Tiền Giang" cung cấp cái nhìn sâu sắc về tình hình dịch tễ học của bệnh tay chân miệng tại khu vực Gò Công, Tiền Giang. Nghiên cứu này không chỉ phân tích các yếu tố nguy cơ và đặc điểm lâm sàng của bệnh mà còn đưa ra những khuyến nghị quan trọng cho công tác phòng ngừa và điều trị. Độc giả sẽ tìm thấy thông tin hữu ích về cách thức lây lan của bệnh, cũng như các biện pháp can thiệp hiệu quả nhằm giảm thiểu sự bùng phát của bệnh.

Để mở rộng kiến thức về các vấn đề dịch tễ học liên quan, bạn có thể tham khảo thêm tài liệu Luận án tiến sĩ nghiên cứu một số đặc điểm dịch tễ học phân tử gen k13 và đáp ứng của plasmodium falciparum với dihydroartemisinin piperaquin phosphat ở một số vùng sốt rét lưu hành, nơi cung cấp thông tin về dịch tễ học của bệnh sốt rét. Bên cạnh đó, tài liệu Luận văn thạc sĩ thú y khảo sát một số đặc điểm dịch tễ và yếu tố nguy cơ liên quan đến bệnh dịch tả heo châu phi tại các cơ sở chăn nuôi của huyện chợ gạo tỉnh tiền giang cũng sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về các yếu tố dịch tễ trong chăn nuôi. Cuối cùng, tài liệu Luận án tiến sĩ y tế công cộng đánh giá hiệu quả can thiệp cộng đồng phòng chống nhiễm sán lá gan nhỏ của người dân tại thị trấn rạng đông huyện nghĩa hưng tỉnh nam định năm 2009 2012 sẽ cung cấp cái nhìn tổng quát về các biện pháp phòng ngừa bệnh truyền nhiễm trong cộng đồng. Những tài liệu này sẽ giúp bạn có cái nhìn toàn diện hơn về các vấn đề dịch tễ học hiện nay.