I. Quan Điểm Nhân Văn và Hiện Sinh trong Công Tác Xã Hội
Bài viết tập trung vào quan điểm nhân văn và hiện sinh - một hệ thống lý thuyết quan trọng trong công tác xã hội. Quan điểm này nhấn mạnh vai trò trung tâm của con người, coi con người là mối quan tâm hàng đầu, phù hợp với bản chất của công tác xã hội là vì con người.
1.1. Nguồn gốc và sự hình thành
Quan điểm nhân văn xuất hiện như một phản ứng đối với các cách tiếp cận máy móc, thiếu tính cá nhân hóa trong tâm lý học. Chủ nghĩa nhân văn đề cao tiềm năng tốt đẹp của con người. Chủ nghĩa hiện sinh lại tập trung vào ý chí tự do, sự lựa chọn và ý nghĩa cuộc sống. Hai trường phái này kết hợp, tạo nên quan điểm nhân văn - hiện sinh, chú trọng vào đời sống nội tâm và tiềm năng của con người. Sự kết hợp này được thúc đẩy bởi sự sụp đổ của các mô hình trị liệu kém hiệu quả và nhu cầu nhìn nhận con người một cách toàn diện hơn.
1.2. Các khái niệm chính trong trường phái nhân văn hiện sinh
Trường phái nhân văn - hiện sinh bao gồm nhiều khái niệm then chốt như: nhận thức (awareness), hiện thân (embodiedness), tính hữu hạn (finitude), tính chủ quan (subjectivity), tính tự chủ (autonomy), sự hiện hữu (presence), tách biệt nhưng vẫn liên hệ (separate but related), học tập (learning), tìm kiếm (searching). Các khái niệm này góp phần tạo nên một hệ thống lý thuyết sâu sắc về con người, về cách con người nhận thức bản thân, thế giới và tương tác với thế giới.
1.3. Hệ thống kiến tạo Ngã và Thế giới và các yếu tố thực tại
Bài viết giới thiệu Hệ thống kiến tạo Ngã-và-Thế giới (Self-and-World Construct System) - cách con người xây dựng hình ảnh bản thân và thế giới quan của mình. Hệ thống này chịu tác động bởi các yếu tố thực tại (existential "givens") như khả năng hành động (actionable), phản kháng và phòng vệ (resistance and defenses).