Tổng quan nghiên cứu

Phân cấp tài khóa là một nội dung trọng yếu trong tổ chức bộ máy nhà nước, ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả quản lý ngân sách và phát triển kinh tế xã hội. Tại Việt Nam, phân cấp tài khóa đã được thể hiện qua các văn bản pháp luật như Luật Ngân sách Nhà nước (NSNN) năm 2015, tuy nhiên vẫn còn nhiều bất cập trong việc tạo động lực cho các địa phương tự cân đối ngân sách và sức ép đối với các địa phương chưa tự cân đối được. Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu, nằm trong vùng kinh tế trọng điểm phía Nam, là một trong những địa phương có số thu NSNN cao, đứng thứ 3 trên 63 tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương. Tỷ lệ phân chia nguồn thu ngân sách giữa ngân sách Trung ương (NSTW) và ngân sách địa phương (NSĐP) của tỉnh qua các giai đoạn có sự biến động rõ rệt, ví dụ giai đoạn 2017-2020, NSĐP chiếm 64%, NSTW chiếm 34%. Tuy nhiên, tỉnh cũng đối mặt với nhiều thách thức như mâu thuẫn giữa nhu cầu vốn đầu tư phát triển và nguồn lực phân cấp hạn hẹp, cũng như sự suy giảm kinh tế ảnh hưởng đến việc thực hiện dự toán ngân sách trong các năm 2015-2017. Mục tiêu nghiên cứu nhằm đánh giá tác động của quy định phân cấp tài khóa hiện hành đến quản trị ngân sách cấp địa phương, từ đó đề xuất các khuyến nghị chính sách hoàn thiện phân cấp tài khóa ở Việt Nam. Phạm vi nghiên cứu tập trung vào giai đoạn 1997-2017 tại tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu, với ý nghĩa quan trọng trong việc nâng cao hiệu quả quản lý ngân sách, thúc đẩy phát triển kinh tế địa phương và cải thiện chất lượng dịch vụ công.

Cơ sở lý thuyết và phương pháp nghiên cứu

Khung lý thuyết áp dụng

Luận văn dựa trên các lý thuyết và mô hình phân cấp tài khóa kinh điển, bao gồm:

  • Mô hình “bỏ phiếu bằng chân” của Charles Tiebout (1956): Nhấn mạnh vai trò cạnh tranh giữa các địa phương trong cung cấp hàng hóa dịch vụ công, qua đó người dân có thể lựa chọn nơi sinh sống phù hợp với sở thích và mức thuế phải trả. Mô hình này đề xuất ba yếu tố quan trọng trong phân cấp nhiệm vụ chi: sự gắn kết giữa chi phí thuế và lợi ích, ngoại tác và lan tỏa tích cực, lợi thế kinh tế quy mô.

  • Mô hình tương đồng tài khóa của Olson (1969) và lý thuyết phi tập trung hóa của Oates (1972): Phân định rõ chức năng của các cấp chính quyền trong ổn định kinh tế vĩ mô, phân phối thu nhập và phân bổ nguồn lực hiệu quả. Theo đó, chức năng ổn định và phân phối nên do Trung ương đảm nhiệm, trong khi chức năng phân bổ nên giao cho chính quyền địa phương.

  • Lý thuyết sự lựa chọn công của Brennan-Buchanan (1980): Đề xuất giao quyền quyết định một số nguồn thu nhất định cho chính quyền địa phương nhằm tối đa hóa doanh thu thuế và thúc đẩy cạnh tranh thuế lành mạnh giữa các địa phương.

Các khái niệm chính bao gồm phân cấp nhiệm vụ chi, phân cấp nguồn thu, trợ cấp ngân sách và quản lý vay nợ công. Ngoài ra, kinh nghiệm phân cấp tài khóa từ các quốc gia như Nhật Bản, Trung Quốc, Pháp, Australia và Singapore được sử dụng làm cơ sở so sánh và rút ra bài học cho Việt Nam.

Phương pháp nghiên cứu

Nghiên cứu sử dụng phương pháp phân tích định tính kết hợp với phân tích số liệu thực tiễn tại tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu trong giai đoạn 1997-2017. Nguồn dữ liệu chính bao gồm số liệu thu, chi ngân sách của tỉnh, các văn bản pháp luật liên quan đến phân cấp tài khóa, báo cáo ngành và các nghiên cứu học thuật trước đó. Cỡ mẫu nghiên cứu tập trung vào toàn bộ số liệu ngân sách của tỉnh trong 20 năm, được thu thập từ Sở Tài chính tỉnh và các cơ quan liên quan.

Phương pháp phân tích bao gồm:

  • So sánh tỷ lệ phân chia nguồn thu giữa NSTW và NSĐP qua các giai đoạn.

  • Đánh giá thực trạng phân cấp nhiệm vụ chi và nguồn thu theo quy định Luật NSNN 2015.

  • Phân tích các mâu thuẫn, bất cập trong thực tiễn quản lý ngân sách địa phương.

  • Đối chiếu với các mô hình lý thuyết và kinh nghiệm quốc tế để đưa ra nhận xét và đề xuất.

Timeline nghiên cứu kéo dài từ năm 2017 đến 2019, bao gồm giai đoạn thu thập số liệu, phân tích và hoàn thiện luận văn.

Kết quả nghiên cứu và thảo luận

Những phát hiện chính

  1. Tỷ lệ phân chia nguồn thu ngân sách giữa NSTW và NSĐP tại Bà Rịa-Vũng Tàu có sự biến động lớn: Giai đoạn 1997-2003, NSTW chiếm 52%, NSĐP 48%; đến giai đoạn 2017-2020, NSĐP tăng lên 64%, NSTW giảm còn 34%. Điều này cho thấy sự gia tăng phân cấp nguồn thu cho địa phương, tạo điều kiện cho tỉnh tự chủ ngân sách hơn.

  2. Phân cấp nhiệm vụ chi giữa Trung ương và địa phương còn chưa rõ ràng: Các nhiệm vụ chi được phân cấp theo lĩnh vực nhưng chưa tạo ra sự phân định rõ ràng về trách nhiệm và quyền hạn, dẫn đến việc nhiều nhiệm vụ chi được thực hiện đồng thời bởi nhiều cấp chính quyền, làm giảm hiệu quả quản lý và khó tạo động lực cạnh tranh giữa các địa phương.

  3. Ngân sách tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu trong các năm 2015-2017 không đạt dự toán giao: Việc này ảnh hưởng đến khả năng điều hành và phát triển kinh tế địa phương, phản ánh hạn chế trong cơ chế phân cấp tài khóa hiện hành, đặc biệt là trong việc tạo động lực cho địa phương tự cân đối ngân sách.

  4. Hệ thống trợ cấp ngân sách hiện nay chưa tạo được sức ép và động lực cho các địa phương: NSTW vẫn chiếm vai trò chủ đạo trong việc cân đối ngân sách địa phương, dẫn đến tình trạng trông chờ, ỷ lại ở một số địa phương chưa tự cân đối được ngân sách.

Thảo luận kết quả

Nguyên nhân của các phát hiện trên có thể giải thích qua các lý thuyết phân cấp tài khóa. Việc phân cấp nguồn thu tăng lên cho địa phương phù hợp với mô hình Tiebout, giúp địa phương có động lực khai thác nguồn thu và cung cấp dịch vụ công phù hợp với nhu cầu dân cư. Tuy nhiên, sự thiếu rõ ràng trong phân cấp nhiệm vụ chi làm giảm tính trách nhiệm và hiệu quả quản lý, không tạo ra sự cạnh tranh tích cực giữa các địa phương như lý thuyết đề xuất.

So sánh với kinh nghiệm quốc tế, như Nhật Bản và Pháp, việc phân cấp nhiệm vụ chi rõ ràng và hệ thống trợ cấp ngân sách linh hoạt giúp các địa phương tự chủ hơn và nâng cao hiệu quả cung cấp dịch vụ công. Trong khi đó, tại Việt Nam, tỷ lệ phân chia nguồn thu cố định trong thời kỳ ổn định ngân sách và cơ chế trợ cấp chưa tạo được động lực cho địa phương tự cân đối ngân sách.

Dữ liệu có thể được trình bày qua biểu đồ thể hiện tỷ lệ phân chia nguồn thu qua các giai đoạn và bảng số liệu so sánh dự toán và thực hiện ngân sách của tỉnh trong các năm 2015-2017, giúp minh họa rõ ràng các biến động và bất cập.

Đề xuất và khuyến nghị

  1. Điều chỉnh tỷ lệ phân chia nguồn thu linh hoạt theo hiệu quả thực hiện ngân sách địa phương: Cơ quan Trung ương nên xem xét điều chỉnh tỷ lệ phân chia nguồn thu sau mỗi 2 năm dựa trên kết quả thực hiện ngân sách của địa phương, nhằm tạo động lực cho các địa phương nâng cao hiệu quả thu ngân sách. Chủ thể thực hiện: Quốc hội và Bộ Tài chính; Thời gian: 3 năm tới.

  2. Rà soát và phân định rõ ràng nhiệm vụ chi giữa các cấp chính quyền: Xây dựng hệ thống tiêu chí phân bổ ngân sách dựa trên kết quả đầu ra, đảm bảo mỗi cấp chính quyền có trách nhiệm rõ ràng trong việc cung cấp hàng hóa dịch vụ công. Chủ thể thực hiện: Chính phủ, Bộ Tài chính; Thời gian: 2 năm.

  3. Cải thiện cơ chế trợ cấp ngân sách: Thay vì trợ cấp 100% phần thiếu hụt ngân sách cho địa phương, cần áp dụng cơ chế trợ cấp có điều kiện, kết hợp với yêu cầu nâng cao hiệu quả sử dụng ngân sách và trách nhiệm giải trình. Chủ thể thực hiện: Bộ Tài chính, các cơ quan liên quan; Thời gian: 3 năm.

  4. Tăng cường quản lý và giám sát vay nợ công địa phương: Phân cấp vay nợ phù hợp với khả năng tự cân đối ngân sách của địa phương, đồng thời nâng cao trách nhiệm giải trình trong quản lý nợ công để tránh rủi ro tài chính. Chủ thể thực hiện: Bộ Tài chính, Ngân hàng Nhà nước; Thời gian: 2 năm.

Đối tượng nên tham khảo luận văn

  1. Cơ quan quản lý nhà nước về tài chính công: Giúp hiểu rõ hơn về cơ chế phân cấp tài khóa, từ đó hoàn thiện chính sách và quy định pháp luật liên quan.

  2. Các địa phương và chính quyền cấp tỉnh: Hỗ trợ nâng cao năng lực quản lý ngân sách, tự chủ tài chính và cải thiện hiệu quả cung cấp dịch vụ công.

  3. Các nhà nghiên cứu và học giả trong lĩnh vực quản lý công và tài chính công: Cung cấp cơ sở lý thuyết và thực tiễn để phát triển các nghiên cứu sâu hơn về phân cấp tài khóa.

  4. Sinh viên và học viên cao học chuyên ngành quản lý công, kinh tế công: Là tài liệu tham khảo quý giá cho việc học tập và nghiên cứu về quản lý ngân sách nhà nước và phân cấp tài khóa.

Câu hỏi thường gặp

  1. Phân cấp tài khóa là gì và tại sao quan trọng?
    Phân cấp tài khóa là sự phân chia quyền hạn và trách nhiệm về thu chi ngân sách giữa các cấp chính quyền. Nó quan trọng vì giúp nâng cao hiệu quả quản lý ngân sách, tạo động lực cho địa phương phát triển và cải thiện dịch vụ công.

  2. Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu có vai trò gì trong nghiên cứu này?
    Tỉnh là trường hợp điển hình có nguồn thu ngân sách cao và khả năng tự cân đối ngân sách tốt, giúp minh họa thực trạng và tác động của phân cấp tài khóa tại Việt Nam.

  3. Luật NSNN 2015 có điểm mới gì về phân cấp tài khóa?
    Luật quy định quản lý ngân sách theo kết quả thực hiện nhiệm vụ, cho phép ngân sách cấp tỉnh được bội chi và điều chỉnh số bổ sung cân đối từ NSTW, tạo cơ sở cho phân cấp tài khóa linh hoạt hơn.

  4. Các quốc gia khác có kinh nghiệm gì đáng học hỏi?
    Nhật Bản điều chỉnh tỷ lệ phân chia nguồn thu linh hoạt; Pháp phân định rõ nhiệm vụ chi và quyền quyết định ngân sách địa phương; Australia sử dụng hệ thống trợ cấp trọn gói; Singapore áp dụng lập ngân sách theo kết quả đầu ra.

  5. Làm thế nào để phân cấp tài khóa hiệu quả hơn tại Việt Nam?
    Cần điều chỉnh tỷ lệ phân chia nguồn thu linh hoạt, phân định rõ nhiệm vụ chi, cải thiện cơ chế trợ cấp ngân sách và tăng cường quản lý vay nợ công địa phương, đồng thời nâng cao trách nhiệm giải trình của các cấp chính quyền.

Kết luận

  • Phân cấp tài khóa tại Việt Nam đã có những bước tiến, nhưng còn nhiều bất cập trong phân chia nhiệm vụ chi và cơ chế phân bổ nguồn thu.
  • Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu là ví dụ điển hình cho thấy sự cần thiết điều chỉnh chính sách phân cấp tài khóa để tạo động lực và sức ép cho các địa phương.
  • Kinh nghiệm quốc tế cho thấy phân cấp tài khóa hiệu quả cần sự rõ ràng trong phân công nhiệm vụ, linh hoạt trong phân chia nguồn thu và cơ chế trợ cấp minh bạch.
  • Đề xuất các giải pháp tập trung vào điều chỉnh tỷ lệ phân chia nguồn thu, phân định nhiệm vụ chi, cải thiện trợ cấp ngân sách và quản lý vay nợ công.
  • Các bước tiếp theo bao gồm hoàn thiện chính sách pháp luật, nâng cao năng lực quản lý địa phương và xây dựng hệ thống giám sát hiệu quả.

Hành động ngay hôm nay: Các nhà hoạch định chính sách và cơ quan quản lý tài chính cần xem xét áp dụng các khuyến nghị để nâng cao hiệu quả phân cấp tài khóa, góp phần phát triển kinh tế xã hội bền vững tại Việt Nam.