I. Khái quát về nhân vật chấn thương và các tác giả
Luận văn tập trung vào kiểu nhân vật chấn thương trong tiểu thuyết của Nguyễn Trí Huân và Đỗ Tiến Thụy, đặt trong bối cảnh văn học Việt Nam hậu chiến. Giai đoạn sau 1975 chứng kiến sự chuyển biến trong cảm hứng sáng tác, từ sử thi, anh hùng ca sang phản ánh chân thực những mất mát, bi kịch của con người hậu chiến. Sự xuất hiện của nhân vật chấn thương là một dấu hiệu rõ nét của sự đổi mới này. Nguyễn Trí Huân, với các tác phẩm như "Năm 1975 họ đã sống như thế" và "Chim én bay", là cây bút tiêu biểu cho dòng văn học hậu chiến viết về đề tài chiến tranh. Ông mang đến những quan niệm mới mẻ, nhân văn về chiến tranh và số phận con người. Đỗ Tiến Thụy, tác giả của "Con chim Joong bay từ A đến Z", cũng là một cây bút quan trọng của văn học hậu chiến. Tác phẩm của ông thu hút bởi ngôn ngữ mộc mạc, chân thực, phản ánh sâu sắc cuộc sống người nông dân và người lính. Việc nghiên cứu nhân vật chấn thương trong tác phẩm của hai tác giả này sẽ giúp làm rõ những chuyển biến trong văn học Việt Nam sau 1975.
II. Biểu hiện của nhân vật chấn thương
Luận văn phân tích các biểu hiện của nhân vật chấn thương trong tiểu thuyết của hai tác giả. Những chấn thương này đến từ nhiều nguồn gốc: ký ức kinh hoàng về chiến tranh, bi kịch tình yêu, và những biến đổi của thời đại. Nhân vật Quy trong "Chim én bay" của Nguyễn Trí Huân mang trong mình những ám ảnh về chiến tranh, trong khi nhân vật trong "Con chim Joong bay từ A đến Z" của Đỗ Tiến Thụy phải đối mặt với những biến động của cuộc sống thời hậu chiến. Luận văn sẽ phân tích chi tiết những biểu hiện tâm lý, hành động của các nhân vật để làm rõ những tổn thương mà họ phải gánh chịu.
III. Nghệ thuật xây dựng nhân vật chấn thương
Luận văn cũng đi sâu vào phân tích nghệ thuật xây dựng nhân vật chấn thương trong tiểu thuyết của Nguyễn Trí Huân và Đỗ Tiến Thụy. Các phương diện nghệ thuật được xem xét bao gồm điểm nhìn trần thuật, ngôi kể, không gian và thời gian nghệ thuật, ngôn ngữ và giọng điệu. Nguyễn Trí Huân thường sử dụng ngôi kể thứ ba với sự dịch chuyển điểm nhìn linh hoạt, trong khi Đỗ Tiến Thụy ưa chuộng ngôi kể thứ nhất, tạo nên tính chất đa thanh cho tác phẩm. Không gian và thời gian nghệ thuật cũng được sử dụng để tái hiện những ám ảnh chấn thương của nhân vật. Ngôn ngữ độc thoại nội tâm và giọng điệu trần thuật góp phần khắc họa sâu sắc những vết thương trong tâm hồn nhân vật.
IV. Giá trị và ý nghĩa
Luận văn khẳng định giá trị của việc nghiên cứu nhân vật chấn thương trong tiểu thuyết của Nguyễn Trí Huân và Đỗ Tiến Thụy. Việc phân tích này không chỉ làm rõ những chuyển biến trong văn học Việt Nam hậu chiến, mà còn góp phần hiểu sâu hơn về những mất mát, đau thương mà con người phải gánh chịu sau chiến tranh. Qua đó, khẳng định giá trị nhân văn của văn học, đồng thời góp phần làm phong phú thêm cho nghiên cứu về văn học Việt Nam. Việc so sánh, đối chiếu với các tác phẩm cùng thời như "Nỗi buồn chiến tranh" (Bảo Ninh), "Thời xa vắng" (Lê Lựu) sẽ làm nổi bật những đặc sắc riêng trong cách xây dựng nhân vật chấn thương của Nguyễn Trí Huân và Đỗ Tiến Thụy.