Tổng quan nghiên cứu
Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là một trong những rối loạn tâm thần phức tạp và phổ biến, ảnh hưởng sâu sắc đến sức khỏe tâm thần của trẻ em và thanh thiếu niên. Theo Liên đoàn Sức khỏe Tâm thần Thế giới (WMH, 2017), tỷ lệ mắc PTSD trọn đời trên thế giới dao động khoảng 7,3%, với 3-5% dân số từng trải qua các triệu chứng trong một giai đoạn nhất định. Ở trẻ em và thanh thiếu niên, khoảng 2/3 đã từng tiếp xúc với ít nhất một sự kiện gây sang chấn (Saunders & Adams, 2014), trong đó 15,9% trẻ em tiếp xúc với sự kiện đau thương phát triển PTSD (UNICEF, 2023). Ở Việt Nam, nghiên cứu tại Huế năm 2019 cho thấy 6,9% người tham gia có triệu chứng PTSD, trong đó nữ giới có tỷ lệ cao hơn nam giới (Trường Đại học Y tế Công cộng Hà Nội, 2019).
Nghiên cứu tập trung vào can thiệp tâm lý cho học sinh có biểu hiện PTSD nhằm giảm thiểu các triệu chứng và cải thiện chất lượng cuộc sống. Mục tiêu cụ thể bao gồm đánh giá, định hình trường hợp, lập kế hoạch và thực hiện can thiệp tâm lý cho một học sinh 12 tuổi có biểu hiện PTSD do bắt nạt học đường tại Hà Nội. Phạm vi nghiên cứu tập trung vào giai đoạn từ tháng 12/2022 đến tháng 3/2023, với sự phối hợp giữa nhà trường, gia đình và chuyên gia tâm lý học lâm sàng.
Ý nghĩa nghiên cứu thể hiện qua việc cung cấp bằng chứng thực tiễn về hiệu quả của liệu pháp nhận thức - hành vi (CBT) trong điều trị PTSD ở học sinh, góp phần nâng cao nhận thức và phát triển các chương trình can thiệp tâm lý phù hợp tại trường học, từ đó giảm thiểu tác động tiêu cực của sang chấn tâm lý đến sự phát triển toàn diện của trẻ.
Cơ sở lý thuyết và phương pháp nghiên cứu
Khung lý thuyết áp dụng
Nghiên cứu dựa trên hai lý thuyết chính: mô hình ba yếu tố của Keane & Barlow (2002) về nguyên nhân PTSD và liệu pháp nhận thức - hành vi (CBT) trong điều trị PTSD. Mô hình của Keane & Barlow giải thích PTSD phát sinh từ sự kết hợp giữa các biến số tâm lý và sinh học có từ trước cùng với trải nghiệm sang chấn tâm lý. Ba yếu tố chính gồm: đặc điểm tâm lý tiền sử, yếu tố sinh học tiền sử và sự kiện sang chấn.
Liệu pháp nhận thức - hành vi (CBT) tập trung vào tái cấu trúc nhận thức sai lệch, phơi nhiễm kéo dài và học kỹ năng ứng phó nhằm giảm các triệu chứng PTSD. Các khái niệm chính bao gồm: triệu chứng xâm nhập, né tránh, thay đổi tiêu cực trong nhận thức và tâm trạng, và tăng kích thích phản ứng. Ngoài ra, các kỹ thuật hỗ trợ như kỹ thuật tiếp đất, viết nhật ký cảm xúc, và bài tập về nhà cũng được áp dụng để tăng hiệu quả can thiệp.
Phương pháp nghiên cứu
Nguồn dữ liệu chính là một trường hợp học sinh 12 tuổi tại Hà Nội có biểu hiện PTSD do bắt nạt học đường. Cỡ mẫu là một trường hợp điển hình được lựa chọn theo phương pháp chọn mẫu thuận tiện nhằm phân tích sâu sắc và chi tiết. Quá trình nghiên cứu kéo dài từ tháng 12/2022 đến tháng 3/2023.
Phương pháp phân tích bao gồm: thu thập dữ liệu định tính qua phỏng vấn lâm sàng, quan sát hành vi và phân tích tiểu sử cuộc đời; sử dụng các công cụ đánh giá chuẩn hóa như Bản tự báo cáo của thiếu niên (YSR-VN-2.04) và Bản liệt kê hành vi trẻ em (CBCL-VN-2.03) để đánh giá mức độ triệu chứng và hành vi. Quá trình can thiệp gồm 12 phiên trị liệu CBT với học sinh, 3 phiên làm việc với mẹ học sinh và 2 phiên với giáo viên chủ nhiệm.
Kết quả nghiên cứu và thảo luận
Những phát hiện chính
Tỷ lệ triệu chứng PTSD và các biểu hiện liên quan: Qua đánh giá bằng YSR và CBCL, học sinh có điểm số triệu chứng PTSD vượt ngưỡng lâm sàng, với các biểu hiện như hồi tưởng, né tránh, tăng kích thích và rối loạn giấc ngủ. Tỷ lệ các triệu chứng lo âu và trầm cảm cũng chiếm khoảng 60-70% trong tổng số các triệu chứng được ghi nhận.
Ảnh hưởng của bắt nạt học đường: Học sinh bị bắt nạt liên tục trong vòng 1 tháng với các hành vi như bị gọi là "thằng deo", bị trùm chăn vào đầu, và bị đe dọa tính mạng. Tỷ lệ học sinh bị bắt nạt có triệu chứng PTSD trong nghiên cứu tương tự là 27,6% ở nam và 40,5% ở nữ (Idsoe và cộng sự, 2012).
Hiệu quả can thiệp CBT: Sau 12 phiên trị liệu, học sinh giảm 50% các triệu chứng PTSD theo thang điểm PCL-5, cải thiện rõ rệt về khả năng tập trung, giảm lo âu và tăng cường tương tác xã hội. Mức độ cải thiện này tương đương với các nghiên cứu trước đây về CBT cho PTSD ở trẻ em (Stein và cộng sự, 2003; Meiser-Stedman và cộng sự, 2017).
Vai trò của gia đình và nhà trường: Các phiên làm việc với mẹ học sinh và giáo viên chủ nhiệm giúp cải thiện môi trường hỗ trợ, giảm áp lực học tập và tăng cường sự quan tâm, góp phần nâng cao hiệu quả can thiệp.
Thảo luận kết quả
Kết quả nghiên cứu cho thấy bắt nạt học đường là yếu tố nguy cơ quan trọng dẫn đến PTSD ở học sinh, phù hợp với các nghiên cứu dịch tễ học trong và ngoài nước. Việc áp dụng liệu pháp nhận thức - hành vi đã giúp học sinh giảm đáng kể các triệu chứng, đồng thời cải thiện chức năng học tập và xã hội. Các biểu đồ so sánh điểm số triệu chứng trước và sau can thiệp minh họa rõ sự giảm sút các triệu chứng PTSD, lo âu và trầm cảm.
So với các nghiên cứu trước, hiệu quả can thiệp trong nghiên cứu này tương đồng với tỷ lệ hồi phục 65-80% sau CBT (Bryant và cộng sự, 2003). Sự phối hợp giữa nhà trường, gia đình và chuyên gia tâm lý được xem là yếu tố then chốt giúp duy trì kết quả tích cực. Tuy nhiên, hạn chế của nghiên cứu là cỡ mẫu nhỏ và thời gian theo dõi ngắn, cần nghiên cứu sâu hơn với mẫu lớn và thời gian dài hơn để đánh giá bền vững.
Đề xuất và khuyến nghị
Tăng cường chương trình giáo dục phòng chống bắt nạt học đường: Triển khai các hoạt động giáo dục kỹ năng xã hội, nhận thức về bắt nạt và hậu quả tâm lý tại trường học nhằm giảm thiểu nguy cơ PTSD. Thời gian thực hiện: 6-12 tháng; chủ thể: Ban giám hiệu, giáo viên và chuyên gia tâm lý học đường.
Phát triển dịch vụ can thiệp tâm lý tại trường học: Thiết lập phòng tâm lý học đường với đội ngũ chuyên gia được đào tạo về CBT và các kỹ thuật trị liệu PTSD để hỗ trợ kịp thời học sinh có biểu hiện sang chấn. Thời gian: 12 tháng; chủ thể: Sở Giáo dục và Đào tạo, trường học.
Tổ chức tập huấn cho giáo viên và phụ huynh: Nâng cao nhận thức và kỹ năng nhận biết, hỗ trợ học sinh bị sang chấn tâm lý, đồng thời xây dựng môi trường học tập an toàn, thân thiện. Thời gian: 6 tháng; chủ thể: Trung tâm đào tạo giáo viên, hội phụ huynh.
Theo dõi và hỗ trợ lâu dài cho học sinh sau can thiệp: Thiết lập hệ thống theo dõi sức khỏe tâm thần định kỳ, phối hợp giữa nhà trường và gia đình để đảm bảo sự phục hồi bền vững. Thời gian: liên tục; chủ thể: Nhà trường, gia đình, chuyên gia tâm lý.
Đối tượng nên tham khảo luận văn
Chuyên gia tâm lý học lâm sàng: Nghiên cứu cung cấp mô hình can thiệp CBT cụ thể cho học sinh có PTSD, giúp nâng cao kỹ năng thực hành và phát triển chương trình trị liệu phù hợp.
Giáo viên và cán bộ quản lý trường học: Hiểu rõ tác động của bắt nạt học đường và PTSD, từ đó xây dựng môi trường học tập an toàn, hỗ trợ học sinh có khó khăn tâm lý.
Phụ huynh học sinh: Nắm bắt các dấu hiệu PTSD và vai trò quan trọng của gia đình trong hỗ trợ trẻ vượt qua sang chấn, đồng thời phối hợp hiệu quả với nhà trường và chuyên gia.
Nhà nghiên cứu và sinh viên ngành tâm lý học: Cung cấp dữ liệu thực tiễn và cơ sở lý thuyết về PTSD ở trẻ em, làm nền tảng cho các nghiên cứu tiếp theo về can thiệp tâm lý trong môi trường giáo dục.
Câu hỏi thường gặp
PTSD là gì và có biểu hiện như thế nào ở học sinh?
PTSD là rối loạn tâm thần phát sinh sau khi trải qua hoặc chứng kiến sự kiện sang chấn nghiêm trọng. Ở học sinh, biểu hiện gồm hồi tưởng, né tránh, tăng kích thích, lo âu, trầm cảm và khó tập trung (DSM-5).Bắt nạt học đường có liên quan thế nào đến PTSD?
Bắt nạt học đường là một trong những nguyên nhân phổ biến gây sang chấn tâm lý, làm tăng nguy cơ phát triển PTSD với tỷ lệ lên đến 27,6% ở nam và 40,5% ở nữ học sinh (Idsoe và cộng sự, 2012).Liệu pháp nhận thức - hành vi (CBT) có hiệu quả trong điều trị PTSD không?
CBT được chứng minh là phương pháp hiệu quả nhất trong điều trị PTSD, giúp giảm 50-80% triệu chứng và cải thiện chức năng tâm lý, xã hội của học sinh (Bryant và cộng sự, 2003; Meiser-Stedman và cộng sự, 2017).Gia đình và nhà trường có vai trò gì trong hỗ trợ học sinh bị PTSD?
Gia đình và nhà trường tạo môi trường an toàn, hỗ trợ tinh thần và phối hợp trong quá trình can thiệp, giúp học sinh phục hồi nhanh và duy trì kết quả điều trị.Làm thế nào để phát hiện sớm PTSD ở học sinh?
Phát hiện sớm dựa trên quan sát các dấu hiệu như thay đổi hành vi, giảm tập trung, lo âu, trầm cảm, rối loạn giấc ngủ và các biểu hiện stress sau sang chấn, kết hợp đánh giá bằng các công cụ chuẩn hóa như YSR và CBCL.
Kết luận
- PTSD là rối loạn tâm thần phổ biến ở học sinh, đặc biệt do bắt nạt học đường gây ra, với tỷ lệ triệu chứng lên đến gần 40% trong nhóm bị bắt nạt.
- Liệu pháp nhận thức - hành vi (CBT) là phương pháp can thiệp hiệu quả, giúp giảm hơn 50% triệu chứng PTSD và cải thiện chức năng học tập, xã hội.
- Môi trường gia đình và nhà trường đóng vai trò quan trọng trong hỗ trợ và duy trì kết quả điều trị PTSD ở học sinh.
- Cần triển khai các chương trình phòng chống bắt nạt, phát triển dịch vụ tâm lý học đường và tập huấn cho giáo viên, phụ huynh để nâng cao hiệu quả can thiệp.
- Nghiên cứu mở ra hướng đi thực tiễn cho việc áp dụng CBT trong điều trị PTSD ở học sinh, đề xuất các bước tiếp theo gồm mở rộng quy mô nghiên cứu và theo dõi dài hạn.
Hành động tiếp theo: Các nhà trường và chuyên gia tâm lý nên phối hợp triển khai các chương trình can thiệp CBT cho học sinh có biểu hiện PTSD, đồng thời tăng cường công tác phòng ngừa bắt nạt học đường để bảo vệ sức khỏe tâm thần trẻ em.