I. Tổng quan về nghiên cứu chính sách nhà ở xã hội
Luận văn Thạc sĩ "Chính sách nhà ở xã hội ở Việt Nam" năm 2015 của Nguyễn Thị Thắm, Trường Đại học Kinh tế, Đại học Quốc gia Hà Nội, tập trung nghiên cứu và đề xuất các giải pháp chính sách cho việc phát triển nhà ở xã hội ở Việt Nam đến năm 2020. Nghiên cứu này có tính cấp thiết bởi nhu cầu nhà ở là một nhu cầu cơ bản của con người, được Hiến pháp Việt Nam bảo vệ. Tuy nhiên, với chi phí xây dựng nhà ở ngày càng cao, việc sở hữu nhà ở, đặc biệt là cho người lao động thu nhập thấp, vẫn còn nhiều khó khăn.
1.1. Nghiên cứu này xem xét các công trình nghiên cứu trước đó về nhà ở và nhà ở xã hội, bao gồm cả sách báo, tạp chí, luận án tiến sĩ và luận văn thạc sĩ. Một số nghiên cứu đáng chú ý được đề cập đến như kinh nghiệm phát triển nhà ở xã hội của Singapore, các vấn đề nhà ở cho người nghèo tại Thành phố Hồ Chí Minh, và vai trò của hỗ trợ cộng đồng trong phát triển nhà ở. Luận văn cũng phân tích các điều ước quốc tế liên quan đến quyền có nhà ở, khẳng định trách nhiệm của nhà nước trong việc đảm bảo quyền này cho công dân.
1.2. Nghiên cứu định nghĩa chính sách nhà ở xã hội là tổng thể các quan điểm, mục tiêu, giải pháp, công cụ mà Nhà nước sử dụng để tác động vào các mối quan hệ và hoạt động của các chủ thể liên quan, nhằm huy động và phân bổ nguồn lực cho phát triển nhà ở xã hội. Nội dung chính sách bao gồm định hướng phát triển (chiến lược, quy hoạch, kế hoạch), tạo lập môi trường pháp lý, tổ chức thực thi, kiểm tra, giám sát và trực tiếp tham gia xây dựng. Mục đích là thu hẹp khoảng cách giữa nhu cầu nhà ở của người dân và khả năng cung ứng của thị trường, đặc biệt là cho các đối tượng chính sách xã hội và người thu nhập thấp.
II. Phương pháp nghiên cứu và thực trạng chính sách nhà ở xã hội
2.1. Luận văn sử dụng phương pháp nghiên cứu lý thuyết thông qua việc phân tích tài liệu, sách báo để xây dựng khung lý thuyết. Phương pháp nghiên cứu thực tiễn dựa trên các báo cáo của Cục Quản lý nhà và Thị trường bất động sản, Văn phòng Bộ Xây dựng. Phạm vi nghiên cứu tập trung vào Việt Nam, giai đoạn 2005-2014, và có tham chiếu một số nước châu Á.
2.2. Chương 3 của luận văn đánh giá thực trạng chính sách nhà ở xã hội ở Việt Nam giai đoạn 2005-2014. Luận văn phân tích kết quả phát triển nhà ở nói chung và nhà ở xã hội nói riêng, sau đó đánh giá các chính sách của Việt Nam trong việc định hướng, tạo lập môi trường pháp lý, tổ chức thực thi, kiểm tra giám sát và trực tiếp tham gia xây dựng nhà ở xã hội. Tác giả chỉ ra những thành tựu và hạn chế trong việc thực thi chính sách, đồng thời nêu ra những vấn đề cần giải quyết. Một số hạn chế được đề cập đến bao gồm việc thiếu quỹ đất, thủ tục hành chính phức tạp, khó khăn trong tiếp cận vốn, và tư duy bao cấp vẫn còn tồn tại.
III. Giải pháp và dự báo nhu cầu nhà ở xã hội
3.1. Chương 4 tập trung vào đề xuất các giải pháp hoàn thiện chính sách nhà ở xã hội. Trước hết, luận văn dự báo xu hướng nhu cầu và khả năng cung ứng nhà ở xã hội. Việc dự báo này là cơ sở để đề xuất các định hướng và giải pháp chính sách phù hợp.
3.2. Một số định hướng chính sách được đề xuất bao gồm: xác định trách nhiệm của Nhà nước, doanh nghiệp, xã hội và người dân trong phát triển nhà ở xã hội; ban hành chính sách hỗ trợ các đối tượng chính sách và người thu nhập thấp; tuân thủ quy hoạch, đảm bảo đồng bộ hạ tầng; sử dụng tiết kiệm tài nguyên đất đai; chú trọng phát triển nhà chung cư, nhà ở cho thuê; và gắn phát triển nhà ở xã hội với sinh kế của người dân. Các giải pháp được chia thành hai nhóm: nhóm giải pháp hoàn thiện chính sách và nhóm giải pháp thực thi chính sách.
IV. Đánh giá và ứng dụng thực tiễn
Luận văn có giá trị thực tiễn cao khi đề cập đến một vấn đề bức thiết của xã hội Việt Nam. Việc phân tích, đánh giá thực trạng chính sách nhà ở xã hội một cách có hệ thống, kết hợp với việc tham khảo kinh nghiệm quốc tế, giúp luận văn đưa ra những đề xuất giải pháp khả thi.
4.1. Điểm mạnh của luận văn là việc sử dụng nhiều nguồn tài liệu tham khảo, từ các công trình nghiên cứu khoa học đến các báo cáo thực tiễn. Tuy nhiên, luận văn chưa đề cập đến các nghiên cứu định lượng về tác động của chính sách nhà ở xã hội, cũng như chưa có khảo sát thực tế để đánh giá nhu cầu và mức độ hài lòng của người dân.
4.2. Các đề xuất của luận văn có thể được áp dụng trong việc hoạch định chính sách nhà ở xã hội ở Việt Nam. Việc nhấn mạnh vai trò của nhiều chủ thể, từ Nhà nước đến người dân, trong việc phát triển nhà ở xã hội là một hướng đi đúng đắn. Tuy nhiên, việc triển khai các giải pháp này cần có sự phối hợp chặt chẽ giữa các bên liên quan, đồng thời cần có cơ chế giám sát và đánh giá hiệu quả.