I. Tổng Quan Vai Trò Chính Quyền Tỉnh Trong Ngành Nhà Ở TQ
Bài viết này tập trung phân tích vai trò trung gian của chính quyền tỉnh Trung Quốc trong ngành nhà ở đô thị Trung Quốc. Nghiên cứu sử dụng dữ liệu từ Sơn Đông và Sơn Tây để đánh giá tác động của các thể chế cấp tỉnh, bao gồm lãnh đạo, pháp luật, sử dụng đất và văn hóa sinh hoạt, đến việc phân bổ, xây dựng và phân phối nhà ở thương mại và nhà ở giá rẻ. Kết quả cho thấy chính quyền tỉnh Trung Quốc, đóng vai trò là trung gian, ngày càng quan trọng trong việc điều phối khởi xướng chính sách và thực hiện giữa chính quyền trung ương và thành phố. Chính phủ trung ương đưa ra các hướng dẫn chung, trong khi chính quyền thành phố và quận điều chỉnh và thực hiện chính sách theo điều kiện kinh tế xã hội địa phương. Trích dẫn: 'The provincial governments intermediate the coordination in the formulation and implementation of policies by the central, municipal, and county governments, respectively.'
1.1. Phân cấp Quản Lý và Thị Trường Bất Động Sản Trung Quốc
Cải cách thị trường đã dẫn đến phân cấp thiết kế và điều phối chính sách, với chính phủ trung ương tập trung vào kế hoạch chung, chính quyền thành phố thực hiện và chính quyền tỉnh đóng vai trò trung gian. Sự phân cấp quản lý này đã tạo ra những đặc điểm riêng biệt trong thị trường bất động sản Trung Quốc. Chính sách ở cấp trung ương được thiết kế với các ràng buộc và cơ hội, khuyến khích các chủ thể hành động đưa ra các giải pháp thể chế thích ứng không được phê chuẩn chính thức. Điều này ngày càng thu hút sự tham gia của địa phương, dẫn đến việc tỉnh hóa và địa phương hóa chính sách nhà nước. Thích ứng chính sách địa phương giúp chính sách nhà nước hiệu quả hơn do sự đa dạng kinh tế và xã hội giữa các vùng miền.
1.2. Nghiên Cứu Về Vai Trò Chính Quyền Tỉnh Tổng Quan Tài Liệu
Mặc dù đã có nhiều nghiên cứu về mối quan hệ giữa trung ương và địa phương trong việc cung cấp nhà ở giá rẻ, nhưng rất ít sự chú ý được dành cho việc phân tích đầy đủ vai trò của chính quyền tỉnh trong đầu tư, xây dựng và phân phối nhà ở giá rẻ ở đô thị Trung Quốc. Nghiên cứu này nhằm mục đích lấp đầy khoảng trống này bằng cách xem xét vai trò ngày càng quan trọng của các thể chế cấp tỉnh trong ngành nhà ở đô thị Trung Quốc. Nghiên cứu cũng xem xét cách các thể chế ở cấp tỉnh làm trung gian chỉ thị chính sách trung ương cho chính quyền địa phương để thực hiện chính sách nhà nước về nhà ở đô thị. Đánh giá về chính sách nhà nước được thể chế hóa ở cấp tỉnh.
II. Thách Thức Bất Cập Trong Phát Triển Nhà Ở Đô Thị Trung Quốc
Phát triển đô thị Trung Quốc đối mặt với sự phát triển không đồng đều, với sự chênh lệch khu vực ngày càng tăng. Các yếu tố như điều kiện địa lý, cơ cấu kinh tế, truyền thống xã hội và cơ sở hạ tầng đóng vai trò quan trọng. Tuy nhiên, sự khác biệt về điều kiện kinh tế xã hội cũng được phản ánh trong các thể chế khác nhau, dẫn đến kết quả khác nhau trong việc cung cấp nhà ở giá rẻ. Bài viết này tập trung vào truy tìm những khác biệt trong bối cảnh thể chế dẫn đến các thông lệ khác nhau của chính sách nhà ở giá rẻ ở Trung Quốc. Dữ liệu cho thấy sự chênh lệch lớn về diện tích nhà ở thương mại được bán giữa các tỉnh, cũng như sự khác biệt về giá cả.
2.1. Sự Khác Biệt Giữa Các Tỉnh Trong Cung Cầu Nhà Ở
Diện tích sàn tối đa của các tòa nhà thương mại được bán vào năm 2011 đạt 95,8 triệu m2 ở Sơn Đông và 12,8 triệu m2 ở Sơn Tây. Giá nhà ở phần lớn được xác định bởi cung và cầu. Các tỉnh thành như Thượng Hải, Chiết Giang, Quảng Đông và khu vực ven vịnh Bột Hải có giá cao. Năm 2011, Bắc Kinh có giá trung bình cao nhất là 16.851 nhân dân tệ/m2, trong khi Thanh Hải có giá thấp nhất là 3248 nhân dân tệ/m2. Giá trung bình ở Sơn Đông và Sơn Tây lần lượt là 4447 và 3532 nhân dân tệ/m2. Các số liệu này thể hiện sự khác biệt đáng kể giữa các tỉnh về cung và cầu nhà ở.
2.2. Ảnh Hưởng Của Cải Cách Thị Trường Lên Phát Triển Không Đồng Đều
Trong khi cải cách thị trường đã thúc đẩy tăng trưởng nhanh chóng, nó cũng gây ra sự phát triển không đồng đều ở Trung Quốc. Mặc dù các lý giải hiện tại về sự phát triển không đồng đều ở Trung Quốc chỉ tập trung vào các điều kiện địa lý, cơ cấu kinh tế, truyền thống xã hội và cơ sở hạ tầng, nhưng bài viết này cho rằng sự sắp xếp thể chế ở cấp tỉnh là một trong những nguyên nhân chính gây ra sự bất bình đẳng giữa các tỉnh thành ở đô thị Trung Quốc. Nghiên cứu cũng chỉ ra sự chênh lệch về số lượng doanh nghiệp và nhân viên trong ngành bất động sản giữa các khu vực.
III. Phương Pháp Phân Tích Vai Trò Tỉnh Thông Qua 4 L Của TQ
Nghiên cứu này áp dụng phương pháp đánh giá ba cấp độ của Kiser và Ostrom (2000), phân tích việc ra quyết định hiến pháp, khung pháp lý và các hoạt động ở cấp độ vận hành. Mô hình quản trị mới được hình thành, trong đó chính sách được khởi xướng ở cấp cao nhất (chính phủ trung ương), làm trung gian ở cấp độ thứ hai bởi chính quyền tỉnh với các chi tiết quy định, trước khi chính sách được thực hiện đầy đủ bởi chính quyền thành phố ở cấp độ thứ ba. Bài viết sử dụng các yếu tố thể chế, đặc biệt là '4 L' (Leadership, Legislation, Land use scheme, và Living culture), để phân tích vai trò của thể chế cấp tỉnh trong việc cung cấp nhà ở giá rẻ.
3.1. Khung Phân Tích 3 Cấp Độ Quản Trị và Yếu Tố Thể Chế
Nghiên cứu quan niệm một cấu trúc quản trị mới, trong đó chính sách được khởi xướng ở cấp cao nhất - chính phủ trung ương, được làm trung gian ở cấp độ thứ hai bởi chính quyền tỉnh với các chi tiết quy định, trước khi chính sách được thực hiện đầy đủ bởi chính quyền thành phố ở cấp độ thứ ba. Nghiên cứu cũng xác định ba biến thể chế, cụ thể là yếu tố phi chính thức - lãnh đạo và văn hóa sinh hoạt, và thể chế chính thức - luật pháp và kế hoạch sử dụng đất, để phân tích cách thể chế cấp tỉnh ảnh hưởng đến việc cung cấp nhà ở giá rẻ ở các tỉnh khác nhau.
3.2. Nghiên Cứu Trường Hợp So Sánh Sơn Đông và Sơn Tây
Nghiên cứu sử dụng các nghiên cứu trường hợp chuyên sâu như một phương pháp nghiên cứu định tính chủ đạo vì nó có những lợi thế vô song trong việc giải thích việc xây dựng và thực hiện chính sách so với các phương pháp khác, chẳng hạn như hiện tượng học, dân tộc học và lý thuyết nền tảng. Thay vì xem xét tất cả các quận trên khắp Trung Quốc, bài viết này dựa trên một nghiên cứu trường hợp của hai tỉnh, cụ thể là Sơn Đông và Sơn Tây, dựa trên sự khác biệt trong phát triển nhà ở đô thị.
IV. Ứng Dụng Phân Tích So Sánh Sơn Đông Sơn Tây Về Nhà Ở
Nghiên cứu so sánh Sơn Đông và Sơn Tây về các khía cạnh khác nhau. Sơn Đông là một tỉnh ven biển giàu có, trong khi Sơn Tây là một tỉnh nội địa kém phát triển hơn. Sự khác biệt về điều kiện kinh tế xã hội được phản ánh trong các thể chế khác nhau và dẫn đến các kết quả khác nhau trong việc cung cấp nhà ở giá rẻ. Sự khác biệt về vốn ban đầu được thể hiện và hệ thống hóa thành các thể chế, được thiết lập thông qua các kênh chính thức hoặc không chính thức để được các thành viên thể chế thực hành rộng rãi.
4.1. Sự Khác Biệt Về Kinh Tế Xã Hội Giữa Hai Tỉnh
Sơn Đông là một tỉnh ven biển ở đông bắc Trung Quốc. Với GDP là 4,5 nghìn tỷ nhân dân tệ, nó được xếp hạng là tỉnh giàu thứ ba trong cả nước vào năm 2011 sau Quảng Đông và Giang Tô. Dân số của Sơn Đông năm 2011 là 96 triệu người. Nó cũng là một trong những nhà sản xuất công nghiệp lớn nhất ở Trung Quốc. Sơn Đông được hưởng lợi từ cả Hàn Quốc và Nhật Bản từ dòng vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài và du lịch. Ngược lại, Sơn Tây nằm sâu trong đất liền, nằm ở phía tây Sơn Đông, kém phát triển hơn với GDP bình quân đầu người thấp hơn mức trung bình của quốc gia.
4.2. Yếu Tố Thể Chế Tác Động Đến Phát Triển Nhà Ở Giá Rẻ
Sơn Tây có trữ lượng than đá lớn, chiếm gần một phần ba tổng trữ lượng than của Trung Quốc vào năm 2010. Do đó, phát triển công nghiệp ở Sơn Tây tập trung vào các ngành công nghiệp nặng, chẳng hạn như sản xuất than, phát điện và luyện kim. Sự khác biệt về điều kiện kinh tế xã hội, chẳng hạn như cơ cấu kinh tế và cơ cấu di cư, được phản ánh trong các bối cảnh thể chế khác nhau và sau đó dẫn đến kết quả khác nhau về việc cung cấp nhà ở giá rẻ.
V. Hiệu Quả Đánh Giá Cung và Cầu Nhà Ở Ở Các Tỉnh Trung Quốc
Nghiên cứu trình bày kết quả ước tính đơn giản chia chi phí nhà ở hoàn thành và bán ở Trung Quốc, cho thấy nhu cầu nhà ở ở hầu hết các tỉnh đều cao vì hầu hết các tỷ lệ đều vượt quá 100% vào năm 2011. Thiểm Tây và Vân Nam nổi bật với tỷ lệ cao nhất, chứng minh nhu cầu cao nhất so với nguồn cung. Sơn Tây ghi nhận tỷ lệ thấp nhất là 42% với hơn một nửa số nhà đã hoàn thành không bán được vào năm 2011. Tỷ lệ tương xứng ở Sơn Đông năm 2011 là 160%.
5.1. Tỷ Lệ Nhà Ở Hoàn Thành và Được Bán
Số liệu cho thấy tỷ lệ cung cầu nhà ở ở các tỉnh khác nhau của Trung Quốc. Tỉnh Thiểm Tây và Vân Nam nổi bật với tỷ lệ cao nhất, chứng minh nhu cầu cao nhất so với nguồn cung. Tỉnh Sơn Tây ghi nhận tỷ lệ thấp nhất với hơn một nửa số nhà hoàn thành không bán được vào năm 2011. Tỷ lệ tương xứng ở Sơn Đông năm 2011 là 160%. Những con số này cho thấy sự khác biệt đáng kể về cung và cầu nhà ở giữa các tỉnh.
5.2. Số Lượng Doanh Nghiệp và Nhân Viên Bất Động Sản
Nghiên cứu cũng trình bày thống kê về các công ty và nhân viên bất động sản ở Trung Quốc vào năm 2011. Đông Trung Quốc và Nam Trung Quốc có số lượng doanh nghiệp cao nhất. Mặc dù số lượng nhân viên trung bình trên mỗi doanh nghiệp ở mỗi khu vực vẫn tương tự, nhưng có sự khác biệt rất lớn về số lượng nhân viên. Có hơn 100.000 nhân viên mỗi người ở Đông và Nam Trung Quốc, trong khi chỉ có 27.000 nhân viên ở tây bắc Trung Quốc. Doanh thu hoạt động của Đông Trung Quốc cao hơn 8 lần so với tây bắc Trung Quốc.
VI. Kết Luận Tầm Quan Trọng của Chính Quyền Tỉnh trong Tương Lai
Nghiên cứu này nhấn mạnh tầm quan trọng của chính quyền tỉnh Trung Quốc trong việc điều phối và thực hiện chính sách nhà ở. Các thể chế cấp tỉnh đóng vai trò then chốt trong việc thích ứng chính sách trung ương với các điều kiện địa phương. Hiểu được vai trò trung gian của chính quyền tỉnh là rất quan trọng để phân tích hiệu quả của chính sách nhà ở Trung Quốc và giải quyết các thách thức trong phát triển đô thị. Những phát hiện của nghiên cứu này có thể cung cấp thông tin cho việc xây dựng chính sách nhà ở trong tương lai ở Trung Quốc.
6.1. Bài Học Kinh Nghiệm và Gợi Ý Chính Sách
Nghiên cứu đã đưa ra những bài học quan trọng về vai trò của chính quyền tỉnh trong việc thực hiện chính sách nhà ở ở Trung Quốc. Những phát hiện này có thể cung cấp thông tin cho việc xây dựng chính sách nhà ở trong tương lai ở Trung Quốc. Điều quan trọng là công nhận và hỗ trợ vai trò trung gian của chính quyền tỉnh trong việc đảm bảo rằng các chính sách nhà ở phù hợp với nhu cầu và điều kiện cụ thể của từng địa phương.
6.2. Hướng Nghiên Cứu Tiếp Theo Về Quản Lý Nhà Ở Đô Thị
Nghiên cứu này kêu gọi nhiều nghiên cứu hơn về vai trò của chính quyền tỉnh trong ngành nhà ở đô thị. Cần có nhiều nghiên cứu hơn để khám phá các yếu tố thể chế cụ thể ảnh hưởng đến việc cung cấp nhà ở giá rẻ ở các tỉnh khác nhau của Trung Quốc. Nghiên cứu trong tương lai cũng có thể xem xét tác động của các yếu tố chính sách khác, chẳng hạn như quy hoạch đô thị và tài chính, đến việc cung cấp nhà ở.