I. Giới thiệu
Nghiên cứu về hoạt tính kháng côn trùng của các chiết xuất từ thảo mộc đã trở thành một lĩnh vực quan trọng trong bảo vệ cây trồng. Đặc biệt, nghiên cứu này tập trung vào hai loại côn trùng gây hại chính là Alphitobius diaperinus và Diaphania indica. Những loài côn trùng này không chỉ ảnh hưởng đến sản lượng nông sản mà còn tác động tiêu cực đến môi trường. Do đó, việc tìm kiếm các giải pháp tự nhiên, an toàn cho sức khỏe con người và môi trường là cần thiết.
1.1. Tầm quan trọng của nghiên cứu
Sự gia tăng của các loại côn trùng gây hại đã đặt ra thách thức lớn cho ngành nông nghiệp. Hoạt tính kháng côn trùng từ thảo mộc không chỉ giúp giảm thiểu sự phụ thuộc vào thuốc trừ sâu hóa học mà còn bảo vệ sức khỏe con người và môi trường. Nghiên cứu này nhằm mục tiêu khảo sát và đánh giá hiệu quả của các chiết xuất từ thảo mộc như ớt, bình bát, mãng cầu xiêm, cúc áo hoa vàng, bồ hòn và thanh hao hoa vàng đối với hai loại côn trùng trên.
II. Phương pháp nghiên cứu
Nghiên cứu sử dụng phương pháp thử nghiệm độc tính tiếp xúc và khả năng kháng ăn để đánh giá hoạt tính kháng côn trùng của các chiết xuất thảo mộc. Các mẫu thảo mộc được chiết xuất và thử nghiệm trên ấu trùng của Alphitobius diaperinus. Kết quả cho thấy cao chiết từ hạt bình bát và mãng cầu xiêm có hiệu quả kháng côn trùng tốt nhất với giá trị LC50 lần lượt là 2.2 mg/mL và 3. Điều này chứng tỏ rằng các chiết xuất từ thảo mộc có khả năng gây độc tính mạnh đối với các loài côn trùng gây hại.
2.1. Các bước thực hiện
Quy trình nghiên cứu bao gồm việc thu thập nguyên liệu, xử lý nguyên liệu thô, chiết xuất dược liệu và khảo sát hoạt tính kháng côn trùng. Đặc biệt, việc xác định tính độc tiếp xúc và khả năng kháng ăn của các chiết xuất là bước quan trọng trong nghiên cứu này. Kết quả từ các thử nghiệm này sẽ cung cấp thông tin quý giá về khả năng ứng dụng của các chiết xuất thảo mộc trong việc phát triển thuốc bảo vệ thực vật sinh học.
III. Kết quả và thảo luận
Kết quả cho thấy hầu hết các chiết xuất thảo mộc đều thể hiện hiệu quả kháng ăn tốt ở nồng độ LC100 thực tế. Đặc biệt, chiết xuất ớt và hạt mãng cầu xiêm được lựa chọn để phối trộn thành chế phẩm. Việc bổ sung azadirachtin vào chế phẩm đã cải thiện đáng kể khả năng kháng ăn, với tỷ lệ tử vong đạt 35% đối với Opisina arenosella và trên 85% đối với Diaphania indica sau 7 ngày phun. Điều này chứng tỏ rằng việc sử dụng thảo mộc trong sản xuất thuốc bảo vệ thực vật là khả thi và hiệu quả.
3.1. Ý nghĩa thực tiễn
Nghiên cứu này không chỉ góp phần vào việc phát triển các sản phẩm thuốc bảo vệ thực vật từ thiên nhiên mà còn mở ra hướng đi mới cho nông nghiệp bền vững. Việc sử dụng thảo mộc có thể giúp giảm thiểu ô nhiễm môi trường và bảo vệ sức khỏe cho người tiêu dùng. Đặc biệt, trong bối cảnh toàn cầu đang hướng tới việc sử dụng các sản phẩm thân thiện với môi trường, nghiên cứu này có thể đóng góp vào việc xây dựng một nền nông nghiệp an toàn và bền vững hơn.