2023
Phí lưu trữ
30 PointMục lục chi tiết
Tóm tắt
Phóng sự truyền hình là một thể loại báo chí đặc thù, kết hợp giữa tính thời sự của tin tức và chiều sâu phân tích của ký sự. Để rèn luyện kỹ năng thực hiện phóng sự truyền hình, người làm báo cần nắm vững một hệ thống kiến thức toàn diện, từ lý luận cơ bản đến nghiệp vụ thực hành. Theo PGS.TS Dương Xuân Sơn, “Phóng sự truyền hình là một thể loại báo truyền hình thuộc nhóm chính luận nghệ thuật, phản ánh các sự kiện, con người, tình huống, hoàn cảnh điển hình... đồng thời thẩm định hiện thực đó qua cái tôi trần thuật” [19; tr. 8]. Điều này khẳng định phóng sự không chỉ đơn thuần là ghi lại sự kiện, mà còn là quá trình thẩm định, lý giải và truyền tải quan điểm của tác giả. Khác với các loại hình báo chí khác, sức mạnh cốt lõi của phóng sự truyền hình nằm ở khả năng kể chuyện bằng hình ảnh động và âm thanh hiện trường. Đây là yếu tố tạo ra “hiệu ứng cùng tham dự”, giúp khán giả cảm thấy như đang trực tiếp chứng kiến sự việc. Do đó, việc thành thạo kỹ năng làm báo truyền hình không chỉ dừng ở khả năng viết, mà còn đòi hỏi sự am hiểu sâu sắc về ngôn ngữ hình ảnh, bao gồm bố cục khuôn hình, cỡ cảnh, và các thủ pháp dựng phim. Một tác phẩm thành công là sự hòa quyện giữa nội dung sắc bén và hình thức thể hiện lôi cuốn, có khả năng tác động mạnh mẽ đến nhận thức và cảm xúc của công chúng.
Phóng sự truyền hình được định nghĩa là thể loại đặc trưng, chuyển tải thông tin nóng hổi, sinh động đến công chúng thông qua dòng hình ảnh và âm thanh của hiện thực. Đặc trưng cơ bản nhất của nó là sự kết hợp giữa hai yếu tố: hình ảnh và âm thanh. Hình ảnh không chỉ minh họa mà phải mang tính thời sự, xác thực, giúp khán giả nhìn thẳng vào vấn đề. Âm thanh bao gồm ba thành phần: lời bình, tiếng động hiện trường và âm nhạc. Lời bình bổ sung thông tin, tiếng động hiện trường tăng tính chân thực, và âm nhạc đẩy mạnh cảm xúc. Trong nghiệp vụ báo chí truyền hình, sự hòa quyện này tạo nên một ngôn ngữ riêng, có sức thuyết phục cao hơn hẳn báo in hay phát thanh.
Việc phân biệt rõ các thể loại là yêu cầu cơ bản. So với tin truyền hình, phóng sự đi sâu vào quá trình diễn biến và lý giải nguyên nhân sự kiện, thay vì chỉ thông báo ngắn gọn. Khác với phim tài liệu, vốn khai thác các vấn đề mang tính khái quát và chiều sâu tư tưởng, phóng sự truyền hình tập trung vào tính thời sự nóng hổi. Đối với tường thuật, vốn chỉ phản ánh diễn biến sự kiện một cách khách quan, phóng sự cho phép sự xuất hiện của “cái tôi tác giả” để phân tích, bình luận và đưa ra chính kiến. Nắm rõ sự khác biệt này giúp người làm báo định hình đúng phương pháp và mục tiêu khi thực hiện tác phẩm.
Quá trình rèn luyện kỹ năng thực hiện phóng sự truyền hình không hề đơn giản, đặc biệt với những người mới vào nghề. Đây là một “thể loại báo chí truyền hình thuộc loại khó”, đòi hỏi phóng viên phải có năng lực và trình độ nhất định [19; tr. 4]. Thách thức lớn nhất đến từ yêu cầu tổng hợp một loạt kỹ năng phức tạp. Người làm phóng sự phải vừa là một nhà báo nhạy bén với đề tài, một nhà biên kịch có tư duy logic, một đạo diễn hình ảnh tại hiện trường, và một chuyên viên hậu kỳ tinh tế. Việc thiếu một trong những kỹ năng này đều có thể khiến tác phẩm trở nên rời rạc, thiếu sức thuyết phục. Hơn nữa, áp lực về tính thời sự và tính chính xác là cực kỳ lớn. Phóng viên phải có mặt đúng lúc, đúng nơi, ghi lại được những khoảnh khắc “đắt giá” và đảm bảo mọi thông tin đưa ra đều được kiểm chứng. Các lỗi sai phổ biến thường gặp bao gồm: lựa chọn đề tài không đủ hấp dẫn, kỹ thuật quay phim phóng sự yếu kém dẫn đến hình ảnh rung, mờ, sai trục, hoặc viết lời bình phóng sự chỉ mang tính mô tả lại hình ảnh thay vì phân tích sâu. Vượt qua những thách thức này đòi hỏi một quá trình học hỏi, thực hành liên tục và rút kinh nghiệm từ thực tế tác nghiệp.
Không giống như báo in chỉ cần kỹ năng viết, người làm phóng sự truyền hình phải thành thạo nhiều nghiệp vụ. Đầu tiên là kỹ năng tác nghiệp báo chí tại hiện trường, bao gồm khả năng quan sát tinh tế, phỏng vấn nhanh và khai thác thông tin hiệu quả. Tiếp theo là kỹ năng kỹ thuật, từ việc sử dụng máy quay, thu âm đến việc làm chủ các phần mềm dựng phim chuyên nghiệp. Cuối cùng là kỹ năng tư duy, thể hiện qua việc xây dựng một câu chuyện có lớp lang, logic và truyền tải được thông điệp rõ ràng. Sự thiếu hụt bất kỳ kỹ năng nào cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuối cùng của sản phẩm.
Phóng sự truyền hình luôn gắn liền với yếu tố “nóng hổi”. Phóng viên thường phải tác nghiệp trong những điều kiện khó khăn và thời gian gấp rút. Áp lực này có thể dẫn đến sai sót trong việc kiểm chứng thông tin. Do đó, việc giữ vững nguyên tắc về tính xác thực và đạo đức nghề nghiệp là tối quan trọng. Đặc biệt với các kinh nghiệm làm phóng sự điều tra, nhà báo phải đối mặt với nhiều rủi ro, đòi hỏi bản lĩnh vững vàng và tinh thần trách nhiệm cao để đưa sự thật ra ánh sáng một cách khách quan, công tâm.
Giai đoạn tiền kỳ là nền tảng quyết định đến 70% sự thành công của một phóng sự. Việc rèn luyện kỹ năng thực hiện phóng sự truyền hình bắt đầu từ khâu lựa chọn đề tài và xây dựng kịch bản. Một đề tài tốt phải đáp ứng hai yếu tố: có tính thời sự được xã hội quan tâm và có tính khả thi để thể hiện bằng hình ảnh. Phương pháp hiệu quả để tìm kiếm đề tài phóng sự là quan sát cuộc sống một cách chủ động, đặt câu hỏi “Tại sao?” trước những sự việc tưởng chừng bình thường. Khi đã có đề tài, bước tiếp theo là xây dựng kịch bản chi tiết. Kịch bản không chỉ là lời dẫn, mà là một kế hoạch tổng thể, dự kiến các cảnh quay, nhân vật phỏng vấn và cấu trúc câu chuyện. Quá trình viết lời bình phóng sự cần tuân thủ nguyên tắc: lời bình bổ sung cho hình ảnh, không lặp lại những gì khán giả đã thấy. Theo tài liệu nghiên cứu, lời bình phải “dẫn người xem vào vòng chuyển động của sự kiện” và “cung cấp những điều mới mẻ”. Cấu trúc một phóng sự thường bao gồm phần mở đầu (giới thiệu vấn đề), thân bài (diễn giải, phân tích qua các luận điểm, hình ảnh, phỏng vấn) và kết luận (tổng hợp, nêu kiến nghị). Một kịch bản chặt chẽ sẽ là kim chỉ nam cho toàn bộ quá trình sản xuất, giúp ê-kíp làm việc hiệu quả và thống nhất.
Để tìm được đề tài hay, phóng viên phải chủ động thâm nhập thực tế. Phương pháp quan sát đòi hỏi một cái nhìn “có mục đích”, phát hiện những mâu thuẫn, những vấn đề nổi cộm trong xã hội. Bên cạnh đó, việc nghiên cứu tài liệu, theo dõi các nguồn tin tức khác và lắng nghe dư luận xã hội cũng là cách hiệu quả để nắm bắt những chủ đề đang được quan tâm. Một đề tài “đắt” thường là những vấn đề có tác động đến số đông, chứa đựng những câu chuyện con người điển hình và có khả năng tạo ra hình ảnh ấn tượng.
Kịch bản phóng sự truyền hình gồm hai cột chính: hình ảnh và âm thanh. Cột hình ảnh mô tả chi tiết từng cảnh quay (cỡ cảnh, góc máy, hành động). Cột âm thanh bao gồm lời bình, âm thanh hiện trường và các đoạn phỏng vấn. Khi viết lời bình phóng sự, cần sử dụng ngôn ngữ ngắn gọn, trực tiếp, tránh các câu văn phức tạp, trừu tượng. Lời bình tốt phải có khả năng kết nối các cảnh quay rời rạc, làm rõ ý nghĩa của sự kiện và định hướng cảm xúc cho người xem. Đây là một trong những kỹ năng làm báo truyền hình quan trọng nhất, quyết định chiều sâu của tác phẩm.
Sau khi có kịch bản, giai đoạn sản xuất và hậu kỳ đòi hỏi sự chính xác và sáng tạo. Kỹ thuật quay phim phóng sự là yếu tố quyết định chất lượng hình ảnh, “chính văn” của tác phẩm. Người quay phim phải nắm vững các nguyên tắc về tạo hình, biết lựa chọn góc máy, cỡ cảnh để truyền tải đúng ý đồ. Trong quá trình tác nghiệp, sự phối hợp nhịp nhàng giữa phóng viên biên tập và quay phim là rất quan trọng. Phóng viên định hướng nội dung, còn người quay phim hiện thực hóa ý tưởng đó bằng ngôn ngữ hình ảnh. Một kỹ năng không thể thiếu khác là kỹ năng phỏng vấn nhân vật. Phỏng vấn trong phóng sự không chỉ để lấy thông tin, mà còn để khắc họa tính cách và cảm xúc của con người. Giai đoạn hậu kỳ là lúc sắp xếp lại các “nguyên liệu” thô. Quá trình biên tập video phóng sự sử dụng thủ pháp Montage để kết nối các cảnh quay, tạo ra một nhịp điệu và logic kể chuyện. Việc lựa chọn hình ảnh, âm thanh, lồng ghép lời bình và phỏng vấn một cách hợp lý sẽ làm nổi bật chủ đề và thông điệp của tác phẩm. Sử dụng thành thạo các phần mềm dựng phim chuyên nghiệp giúp tối ưu hóa quá trình này, tạo ra những sản phẩm chất lượng cao, hấp dẫn.
Công việc quay phim đòi hỏi phải tuân thủ các nguyên tắc như quy tắc đường trục, bố cục 1/3 để tạo ra những khuôn hình cân đối, dễ xem. Người quay phim phải linh hoạt thay đổi các cỡ cảnh (toàn, trung, cận, đặc tả) để tạo sự đa dạng và nhấn mạnh chi tiết. Về kỹ năng phỏng vấn nhân vật, điều quan trọng là tạo ra không khí tin tưởng, đặt câu hỏi mở để người trả lời có thể chia sẻ câu chuyện một cách tự nhiên. Lắng nghe chủ động là chìa khóa để nắm bắt những chi tiết đắt giá và đặt các câu hỏi nối tiếp thông minh.
Biên tập video phóng sự là quá trình kể lại câu chuyện một lần nữa bằng hình ảnh và âm thanh đã có. Người dựng phim phải chọn lọc những cảnh quay, những câu trả lời phỏng vấn tốt nhất và sắp xếp chúng theo một trình tự logic, hấp dẫn. Thủ pháp Montage (dựng phim) là công cụ chính để tạo ra ý nghĩa mới từ việc ghép nối các hình ảnh. Song song đó, kỹ thuật thu âm hiện trường cũng rất quan trọng. Âm thanh phải rõ ràng, sạch sẽ, giữ lại được tiếng động đặc trưng của bối cảnh để tăng tính chân thực cho phóng sự.
Lý thuyết chỉ trở nên hữu ích khi được áp dụng vào thực tiễn. Tài liệu nghiên cứu đã phân tích quá trình thực hiện các sản phẩm tác nghiệp cụ thể, cung cấp những kinh nghiệm làm phóng sự quý báu. Ví dụ, trong phóng sự “Điều trị và phòng ngừa bệnh tiêu chảy ở trẻ em”, ê-kíp đã thực hiện đầy đủ các bước từ xác định mục tiêu, phỏng vấn chuyên gia (bác sĩ), đến thu thập thông tin từ nhân vật thực tế (phụ huynh có con bị bệnh). Quy trình này cho thấy tầm quan trọng của việc kết hợp giữa kiến thức chuyên môn và câu chuyện con người. Tương tự, phóng sự về “Bệnh Tay Chân Miệng” đã cho thấy cách triển khai một vấn đề y tế cộng đồng bằng việc phỏng vấn bác sĩ, ghi hình tại bệnh viện và tìm hiểu các mô hình phòng bệnh hiệu quả tại trường mầm non. Việc phân tích các sản phẩm này chỉ ra rằng, một phóng sự thành công cần sự chuẩn bị kỹ lưỡng ở khâu tiền kỳ, sự tác nghiệp chuyên nghiệp tại hiện trường và sự tỉ mỉ trong khâu hậu kỳ. Mỗi sản phẩm là một bài học về cách tiếp cận đề tài, cách xây dựng kịch bản chi tiết, và cách phối hợp giữa các thành viên trong ê-kíp để đạt được mục tiêu truyền thông cuối cùng.
Qua các ví dụ thực tế, quy trình sản xuất một phóng sự được chuẩn hóa gồm 6 bước: (1) Xác định mục tiêu và đối tượng. (2) Điều tra, thu thập thông tin và số liệu. (3) Chọn lọc chi tiết, hình ảnh đắt giá. (4) Trao đổi giữa biên tập và dựng phim để thống nhất ý tưởng. (5) Phê duyệt kịch bản dựng từ lãnh đạo. (6) Viết lời dẫn và lời bình hoàn chỉnh. Việc tuân thủ quy trình này đảm bảo sản phẩm được sản xuất một cách khoa học, tránh bỏ sót các công đoạn quan trọng và đảm bảo chất lượng nội dung cũng như hình thức.
Thực tế tác nghiệp luôn phát sinh những tình huống bất ngờ. Kinh nghiệm cho thấy, phóng viên cần linh hoạt điều chỉnh kịch bản dựa trên thông tin thu thập được tại hiện trường. Khi phỏng vấn nhân vật, đặc biệt là những người đang gặp khó khăn, sự đồng cảm và khéo léo là rất cần thiết. Mục tiêu là để họ chia sẻ câu chuyện một cách chân thành nhất. Việc kiểm chứng chéo thông tin từ nhiều nguồn (chuyên gia, người trong cuộc, tài liệu) là bắt buộc để đảm bảo tính khách quan và chính xác cho phóng sự.
Bạn đang xem trước tài liệu:
Khóa luận tốt nghiệp văn học rèn luyện kỹ năng thực hiện phóng sự truyền hình