Trường đại học
Đại học Quốc gia Hà NộiChuyên ngành
Khoa học Môi trườngNgười đăng
Ẩn danhThể loại
luận văn thạc sĩ2025
Phí lưu trữ
30.000 VNĐMục lục chi tiết
Tóm tắt
Biển và đại dương đang đối mặt với ô nhiễm rác thải nhựa (RTN). Nhựa mang lại nhiều tiện ích, nhưng sản xuất và tiêu dùng không bền vững tạo ra lượng lớn RTN, đe dọa hệ sinh thái biển. Khoảng 400 triệu tấn nhựa được sản xuất mỗi năm, gần 50% dùng một lần. RTN tồn tại trong môi trường hàng trăm đến hàng nghìn năm. Việt Nam là một trong năm nước gây ô nhiễm đại dương hàng đầu, với 0,28 - 0,73 triệu tấn RTN ra biển mỗi năm. Nguồn gây ô nhiễm chính là từ đất liền và biển. Tỉnh Thanh Hóa có 102 km đường bờ biển, phát triển du lịch biển. Song song với hiệu quả kinh tế là tác động tiêu cực về môi trường, đặc biệt là ô nhiễm rác thải nhựa Thanh Hóa. Các hoạt động kiểm soát tập trung vào xử lý tại nguồn, nhưng vẫn còn một lượng lớn RTN ra các bãi biển. Dưới tác động của gió và thủy lực, rác thải nhựa có thể đưa ra đại dương. Nghiên cứu này nhằm đánh giá thực trạng RTN tại các bãi biển Thanh Hóa, từ đó đề xuất giải pháp kiểm soát và giảm thiểu.
Rác thải là các chất liệu, vật thể bị vứt bỏ. Rác thải được phân loại dựa trên đặc tính như nhựa, giấy, kim loại hoặc tính chất hóa học. Nhựa là vật liệu làm từ carbon, hydro, oxy, nitơ, clo và lưu huỳnh. Nhựa được tạo thành từ các phân tử qua quá trình nhựa hóa. Nhựa không thể tự phân hủy. Rác thải nhựa là các sản phẩm làm từ nhựa đã qua sử dụng hoặc không được dùng đến, bị vứt bỏ ra môi trường. Rác thải nhựa cỡ lớn là rác thải nhựa có kích thước từ 2,5cm trở lên. Khoảng 80% rác thải nhựa vẫn nằm tại các bãi rác hoặc thải bỏ trong môi trường. Chỉ khoảng 12% được xử lý bằng cách đốt. Lượng rác thải nhựa được tái chế hiện nay chỉ chiếm khoảng 10%.
Có nhiều cách phân loại rác thải nhựa như theo nguồn gốc phát sinh hoặc mức độ nguy hại. Nghiên cứu này sử dụng cách phân loại theo thành phần nhựa của Tổ chức Tiêu chuẩn quốc tế ASTM. Nhựa được chia thành 7 loại: PET, HDPE, PVC, LDPE, PP, PS và Nhựa khác. PET thường dùng cho chai nước, chỉ nên dùng một lần. HDPE dùng cho chai nhựa, bình sữa, bền và trơ về mặt hóa học. PVC dùng cho màng bọc thực phẩm, khó tái chế. LDPE dùng cho bao bì, túi nhựa, tồn tại lâu trong môi trường. PP dùng cho hộp đựng sữa chua, an toàn và có khả năng tái chế. PS dùng cho khay, hộp xốp đựng thức ăn, có thể sản sinh độc tố. Nhựa khác là các loại không phân loại vào các loại trên.
Nghiên cứu về rác thải nhựa trong môi trường biển bắt đầu từ những năm 70. Carpenter và Smith (1972) xác định sự hiện diện của nhựa trong môi trường biển. Gregory (2009) nhấn mạnh nguồn gốc chính của rác thải nhựa là từ hoạt động của con người. Ryan và cộng sự (2009) cho thấy nhựa chiếm tỷ lệ lớn trong tổng lượng rác thải. Cincinelli và cộng sự (2020) cho thấy bãi biển là nơi tiếp nhận nhiều rác thải nhựa nhất. Jambeck và cộng sự (2015) ước tính khoảng 8 triệu tấn nhựa bị xả thải vào đại dương hàng năm. Nghiên cứu chỉ ra rằng nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam có hệ thống quản lý chất thải chưa tốt, dẫn đến tình trạng rác thải nhựa trên bãi biển ngày càng nghiêm trọng.
Carpenter và Smith (1972) xác định sự hiện diện của nhựa trong môi trường biển, ghi nhận các mảnh nhựa lớn có thể gây tổn hại cho sinh vật biển. Gregory (2009) đã tiến hành tổng quan về sự tích tụ của rác thải nhựa trên bãi biển, nhấn mạnh nguồn gốc chủ yếu là từ hoạt động của con người và việc quản lý chất thải không hiệu quả. Ryan và cộng sự (2009) đã đưa ra dữ liệu về sự phân bố và thành phần của rác thải nhựa tại các bãi biển trên toàn cầu, cho thấy rằng nhựa chiếm một tỷ lệ lớn trong tổng lượng rác thải.
Nghiên cứu của Cincinelli và cộng sự (2020) cho thấy bãi biển là một trong những nơi tiếp nhận rác thải nhựa nhiều nhất, với hàng triệu mảnh nhựa bị xả thải mỗi năm, chủ yếu từ hoạt động du lịch và đô thị hóa. Các tác giả nhấn mạnh rằng sự hiện diện của các mảnh nhựa lớn làm gia tăng nguy cơ ô nhiễm trong hệ sinh thái biển. Một nghiên cứu trên quy mô toàn cầu của Jambeck và cộng sự (2015) ước tính rằng khoảng 8 triệu tấn nhựa bị xả thải vào đại dương hàng năm.
Nghiên cứu này sử dụng kết hợp nhiều phương pháp để đánh giá thực trạng rác thải nhựa Thanh Hóa. Phương pháp kế thừa tài liệu được sử dụng để tổng quan các nghiên cứu trước đây. Phương pháp điều tra xã hội học được dùng để thu thập thông tin từ người dân địa phương và du khách. Phương pháp điều tra, khảo sát rác thải nhựa tại các bãi biển được sử dụng để thu thập dữ liệu thực tế về số lượng, thành phần và khối lượng rác thải nhựa. Phương pháp tính chỉ số bờ biển sạch (CCI) được sử dụng để đánh giá chất lượng bãi biển. Cuối cùng, phương pháp phân tích, xử lý số liệu được sử dụng để xử lý và phân tích dữ liệu thu thập được.
Phương pháp điều tra, khảo sát rác thải nhựa Thanh Hóa được sử dụng để thu thập dữ liệu thực tế về số lượng, thành phần và khối lượng rác thải nhựa. Các vị trí lấy mẫu được thống kê rõ ràng. Dữ liệu thu thập được bao gồm số lượng và khối lượng rác thải nhựa theo thành phần tại các khu vực khác nhau của bãi biển. Điều này cho phép đánh giá sự phân bố, tích lũy rác thải nhựa tại các bãi biển một cách chi tiết.
Phương pháp tính chỉ số bờ biển sạch (CCI) được sử dụng để đánh giá chất lượng bãi biển dựa trên mức độ ô nhiễm nhựa. CCI là một chỉ số quan trọng để đánh giá mức độ ô nhiễm nhựa tại bãi biển Thanh Hóa. Kết quả đánh giá mức độ ô nhiễm nhựa tại các khu vực bãi biển theo chỉ số CCI được sử dụng để so sánh mức độ ô nhiễm giữa các bãi biển và theo dõi sự thay đổi theo thời gian.
Nghiên cứu đánh giá thực trạng rác thải nhựa tại 3 bãi biển Hải Tiến, Sầm Sơn và Hải Hòa. Kết quả cho thấy có sự khác biệt về số lượng và thành phần rác thải nhựa giữa các bãi biển. Tỷ trọng các loại rác thải nhựa cũng khác nhau giữa các bãi biển. Nghiên cứu cũng đánh giá sự biến thiên về phân bố số lượng mảnh rác thải nhựa theo mùa tại các bãi biển. So sánh về số lượng các thành phần rác thải nhựa phân bố, tích lũy tại 3 bãi biển cũng được thực hiện.
Đánh giá mức độ ô nhiễm nhựa tại các khu vực của 3 bãi biển tỉnh Thanh Hóa được thực hiện. Tỷ lệ ô nhiễm nhựa tại các bãi biển khảo sát theo mùa trong năm được so sánh. Giá trị CCI tại các bãi biển của Việt Nam cũng được so sánh. Hình ảnh thực tế về ô nhiễm nhựa tại các bãi biển được ghi lại.
Nghiên cứu đánh giá công tác phân loại, thu gom và xử lý rác thải nhựa tại 3 bãi biển Hải Tiến, Sầm Sơn và Hải Hòa. Kết quả điều tra về hoạt động phân loại rác tại nguồn tại các bãi biển tỉnh Thanh Hóa được trình bày. Kết quả điều tra về hoạt động thu gom và xử lý rác thải nhựa tại các bãi biển tỉnh Thanh Hóa cũng được phân tích.
Nghiên cứu đề xuất giải pháp kiểm soát, giảm thiểu phát sinh rác thải nhựa Thanh Hóa tại một số bãi biển. Các giải pháp chung về quản lý rác thải nhựa được đề xuất. Đề xuất giải pháp kiểm soát rác thải nhựa từ nguồn phát sinh cũng được đưa ra. Ngoài ra, nghiên cứu cũng đề xuất các giải pháp giảm thiểu rác thải nhựa tại các bãi biển.
Giải pháp chung quản lý rác thải nhựa Thanh Hóa bao gồm tăng cường tuyên truyền, nâng cao nhận thức cộng đồng về tác hại của rác thải nhựa và lợi ích của việc giảm thiểu, tái chế. Cần có chính sách khuyến khích doanh nghiệp sản xuất và sử dụng các sản phẩm thân thiện với môi trường. Đồng thời, cần tăng cường kiểm tra, giám sát việc thực hiện các quy định về quản lý rác thải nhựa.
Giải pháp kiểm soát rác thải nhựa Thanh Hóa từ nguồn phát sinh bao gồm khuyến khích người dân sử dụng các sản phẩm tái sử dụng, hạn chế sử dụng túi nilon và đồ nhựa dùng một lần. Cần có các biện pháp thu gom, phân loại rác thải tại nguồn hiệu quả. Đồng thời, cần tăng cường tái chế rác thải nhựa để giảm thiểu lượng rác thải ra môi trường.
Nghiên cứu này đã đánh giá thực trạng rác thải nhựa tại một số bãi biển của tỉnh Thanh Hóa và đề xuất các giải pháp kiểm soát, giảm thiểu. Kết quả nghiên cứu là cơ sở quan trọng để các bên liên quan đề xuất và thực hiện các giải pháp cụ thể và phù hợp nhất đối với từng bãi biển. Cần có sự phối hợp chặt chẽ giữa chính quyền địa phương, doanh nghiệp và cộng đồng để giải quyết vấn đề ô nhiễm rác thải nhựa tại Thanh Hóa.
Chính quyền địa phương cần tăng cường đầu tư cho hệ thống thu gom, xử lý rác thải nhựa Thanh Hóa. Cần có chính sách khuyến khích tái chế rác thải nhựa. Đồng thời, cần tăng cường kiểm tra, giám sát việc thực hiện các quy định về quản lý rác thải nhựa. Cần có sự phối hợp chặt chẽ với các tổ chức xã hội và cộng đồng trong việc tuyên truyền, nâng cao nhận thức về tác hại của rác thải nhựa.
Cộng đồng cần nâng cao ý thức về tác hại của rác thải nhựa Thanh Hóa. Cần hạn chế sử dụng túi nilon và đồ nhựa dùng một lần. Cần tham gia vào các hoạt động thu gom, phân loại rác thải tại địa phương. Đồng thời, cần ủng hộ các doanh nghiệp sản xuất và sử dụng các sản phẩm thân thiện với môi trường.
Bạn đang xem trước tài liệu:
Nghiên cứu thực trạng rác thải nhựa tại một số bãi biển của tỉnh thanh hóa và đề xuất giải pháp kiểm soát giảm thiểu tt
Tài liệu "Nghiên Cứu Rác Thải Nhựa Tại Bãi Biển Thanh Hóa: Thực Trạng Và Giải Pháp" cung cấp cái nhìn sâu sắc về tình hình ô nhiễm rác thải nhựa tại bãi biển Thanh Hóa, một vấn đề ngày càng nghiêm trọng ảnh hưởng đến môi trường và sức khỏe cộng đồng. Nghiên cứu không chỉ nêu rõ thực trạng ô nhiễm mà còn đề xuất các giải pháp khả thi nhằm giảm thiểu tác động của rác thải nhựa, từ việc nâng cao nhận thức cộng đồng đến việc áp dụng các biện pháp quản lý hiệu quả.
Độc giả sẽ tìm thấy nhiều thông tin hữu ích trong tài liệu này, giúp họ hiểu rõ hơn về vấn đề ô nhiễm nhựa và cách thức mà mỗi cá nhân có thể góp phần bảo vệ môi trường. Để mở rộng kiến thức về các vấn đề liên quan đến ô nhiễm môi trường, bạn có thể tham khảo thêm tài liệu Luận văn thạc sĩ hus nghiên cứu ảnh hưởng của ô nhiễm phóng xạ tới hệ sinh thái khu vực mỏ đất hiếm ở bản dấu cỏ xã đông cửu huyện thanh sơn tỉnh phú thọ. Tài liệu này sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về các tác động của ô nhiễm đến hệ sinh thái, từ đó có cái nhìn toàn diện hơn về các vấn đề môi trường hiện nay.