I. Đánh giá độ ổn định hệ thống mốc cơ sở
Luận văn tập trung vào việc đánh giá độ ổn định của hệ thống mốc cơ sở trong quan trắc chuyển dịch công trình. Các phương pháp được phân tích bao gồm phân tích tương quan, chênh lệch trung bình, Kostekhel, Trernhikov, thuật toán bình sai lưới tự do, và Markuze. Mỗi phương pháp có ưu nhược điểm riêng, phù hợp với từng loại lưới cơ sở cao độ hoặc lưới cơ sở mặt bằng. Việc lựa chọn phương pháp phù hợp giúp đảm bảo độ chính xác trong quan trắc chuyển dịch và độ ổn định công trình.
1.1. Phương pháp phân tích tương quan
Phương pháp này sử dụng bài toán kiểm định thống kê để xác định chênh cao không ổn định trong các chu kỳ đo. Qua đó, xác định được mốc chuẩn không ổn định. Phương pháp này phù hợp với lưới cơ sở cao độ nhưng hạn chế khi áp dụng cho lưới cơ sở mặt bằng.
1.2. Phương pháp chênh lệch trung bình
Dựa trên mô hình toán của hai chu kỳ, phương pháp này xác định chu kỳ và mốc chuẩn không ổn định thông qua kiểm định thống kê. Phương pháp này đơn giản nhưng chỉ áp dụng được cho lưới cơ sở cao độ.
II. Phương pháp bình sai lưới tự do
Phương pháp bình sai lưới tự do được sử dụng để đánh giá độ ổn định của mốc cơ sở thông qua ma trận định vị và véc tơ độ cao gần đúng. Phương pháp này có thể áp dụng cho cả lưới cơ sở cao độ và lưới cơ sở mặt bằng, mang lại độ chính xác cao trong quan trắc chuyển dịch.
2.1. Thuật toán bình sai lưới tự do
Thuật toán này dựa trên phép biến đổi Helmert để xác định véc tơ chuyển dịch của các mốc. Phương pháp này đòi hỏi tính toán phức tạp nhưng mang lại kết quả chính xác cao.
2.2. Ứng dụng trong quan trắc chuyển dịch
Phương pháp này được áp dụng rộng rãi trong quan trắc chuyển dịch công trình nhờ khả năng xử lý số liệu linh hoạt và độ tin cậy cao.
III. Phương pháp Kostekhel và Trernhikov
Phương pháp Kostekhel và Trernhikov được sử dụng để đánh giá độ ổn định của mốc cơ sở trong cả lưới cơ sở cao độ và lưới cơ sở mặt bằng. Các phương pháp này dựa trên phân tích thống kê và mô hình toán để xác định chuyển dịch của các mốc.
3.1. Phương pháp Kostekhel
Phương pháp này sử dụng phân tích thống kê để xác định mốc gốc ổn định dựa trên trị lún trung bình và tổng bình phương độ lún. Phương pháp này phù hợp với lưới cơ sở cao độ.
3.2. Phương pháp Trernhikov
Phương pháp này dựa trên phép biến đổi Helmert để xác định véc tơ chuyển dịch của các mốc. Phương pháp này có thể áp dụng cho cả lưới cơ sở cao độ và lưới cơ sở mặt bằng.
IV. Phương pháp Markuze
Phương pháp Markuze dựa trên bình sai truy hồi để đánh giá độ ổn định của mốc cơ sở. Phương pháp này sử dụng ma trận ban đầu và kiểm tra trị đo thô để xác định chuyển dịch của các mốc. Phương pháp này mang lại độ chính xác cao và có thể áp dụng cho cả lưới cơ sở cao độ và lưới cơ sở mặt bằng.
4.1. Bình sai truy hồi
Phương pháp này sử dụng ma trận ban đầu và kiểm tra trị đo thô để xác định chuyển dịch của các mốc. Phương pháp này đòi hỏi tính toán phức tạp nhưng mang lại kết quả chính xác cao.
4.2. Ứng dụng trong quan trắc chuyển dịch
Phương pháp này được áp dụng rộng rãi trong quan trắc chuyển dịch công trình nhờ khả năng xử lý số liệu linh hoạt và độ tin cậy cao.
V. So sánh và lựa chọn phương pháp
Luận văn đưa ra tiêu chí lựa chọn phương pháp phù hợp dựa trên ưu nhược điểm của từng phương pháp. Các tiêu chí bao gồm độ chính xác, khả năng áp dụng, và độ phức tạp tính toán. Phương pháp bình sai lưới tự do và Markuze được đánh giá cao nhờ độ chính xác và khả năng áp dụng rộng rãi.
5.1. Tiêu chí lựa chọn
Các tiêu chí bao gồm độ chính xác, khả năng áp dụng, và độ phức tạp tính toán. Phương pháp bình sai lưới tự do và Markuze được đánh giá cao nhờ độ chính xác và khả năng áp dụng rộng rãi.
5.2. Kết luận
Luận văn kết luận rằng việc lựa chọn phương pháp phù hợp phụ thuộc vào loại lưới cơ sở và yêu cầu độ chính xác trong quan trắc chuyển dịch công trình.