I. Cơ sở khoa học của đề tài
Chương trình định canh định cư (ĐCĐC) ở miền núi phía Bắc Việt Nam được xem là một trong những chủ trương lớn nhằm ổn định đời sống cho các cộng đồng dân cư còn thực hành nông nghiệp nương rẫy. Theo các tài liệu nghiên cứu, khoảng 50 trên tổng số 54 nhóm dân tộc thiểu số vẫn duy trì hình thức canh tác này. Số lượng người tham gia vào định canh định cư ước tính lên tới 3 triệu người. Nghị quyết 38/CP (12/3/1968) của Hội đồng Chính phủ đánh dấu sự khởi đầu cho chương trình này, với mục tiêu phát triển bền vững và bảo vệ môi trường sinh thái miền núi. Các nghiên cứu trước đây chủ yếu tập trung vào mô tả nền kinh tế nương rẫy và các chính sách phát triển, nhưng chưa có phân tích sâu về nguồn tài liệu lưu trữ. Việc tiếp cận từ nguồn tài liệu này sẽ giúp hiểu rõ hơn về quá trình định canh định cư và những vấn đề phát sinh trong thực tiễn.
II. Chính sách định canh định cư qua nguồn tài liệu lưu trữ
Chính sách định canh định cư được xây dựng dựa trên quan điểm phát triển bền vững và cải thiện đời sống cho các dân tộc thiểu số. Nghị quyết 38/CP đã xác định rõ nội dung và mục tiêu của chương trình, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tổ chức bộ máy thực hiện. Các nhà làm chính sách đã nhận thức được rằng định canh định cư không chỉ là một chiến lược phát triển kinh tế mà còn là một phương thức bảo vệ văn hóa và bản sắc dân tộc. Tuy nhiên, trong quá trình thực hiện, nhiều vấn đề đã phát sinh, như sự kháng cự từ người dân và những khó khăn trong việc chuyển đổi từ nương rẫy sang canh tác cố định. Các tài liệu lưu trữ cho thấy sự phản hồi từ cộng đồng và những điều chỉnh cần thiết trong chính sách để phù hợp với thực tiễn địa phương.
III. Thực hành định canh định cư ở miền núi phía Bắc 1968 1990
Quá trình thực hiện định canh định cư từ lý thuyết đến thực hành đã gặp nhiều thách thức. Mô hình làng định cư tập trung được áp dụng như một giải pháp chủ đạo, nhưng không phải lúc nào cũng thành công. Nhiều làng đã phải đối mặt với khó khăn trong việc thích nghi với phương thức sản xuất mới. Dịch vụ xã hội ở vùng định canh định cư cũng chưa được phát triển đồng bộ, dẫn đến tình trạng thiếu thốn về cơ sở hạ tầng và dịch vụ thiết yếu. Kết quả của chương trình định canh định cư cho thấy một số thành công nhất định, nhưng cũng chỉ ra nhiều vấn đề tồn tại, như sự thiếu hụt lương thực và sự không đồng thuận từ người dân. Những bài học từ giai đoạn này có thể giúp cải thiện chính sách phát triển miền núi hiện nay.